Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 32 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Cảnh Nhiên giống như có thể tinh tường cảm giác được máu toàn thân mình đang gào thét phóng về đầu, rất có nguy hiểm sung huyết não.



Vì vậy, trong đầu đột nhiên rỗng tuếch, chỉ còn một thanh âm đang điên cuồng kêu gào: “Ăn cô, ăn cô” . . . .



Nuốt một ngụm nước bọt, nghe được cô vô ý thức lẩm bẩm rồi, Cảnh Nhiên khởi động thân thể, mắt sáng như đuốc chằm chằm vào cô, tiếng nói đè ép: “Trần Việt, nhìn anh, anh là ai?”



Trần Việt nghi ngờ chống lại ánh mắt của hắn, không rõ hắn vì sao phải gián đoạn động tác, hỏi ra vấn đề như vậy, thở dốc trả lời: “Cảnh. . . Cảnh Nhiên.”



Cảnh Nhiên cong miệng cười yếu ớt, như thôi miên nói: “Trần Việt, nhớ cho kĩ, chỉ có anh mới có thể cho em cực hạn khoái hoạt như vậy, cho nên, em chỉ có thể ở chung với anh.”



Khi chỗ yếu ớt gặp được kích thích nhất, Trần Việt trầm luân trong nháy mắt, thân thể không cách nào ức chế phát run, đang nghe lời nói bá đạo của hắn thì cũng chỉ có thể dùng nhẹ giọng rên rỉ đáp lại.



“Trần Việt, xem cho rõ, chỉ có anh mới có thể phù hợp với em như vậy.”



Suy nghĩ trong ánh trăng mờ, người đàn ông cường hãn kia y nguyên ra vào trong cơ thể cô, thẳng đến cô mê man trong lúc hoan cái vô cùng sâu sắc. . .



Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trần Việt luôn luôn rất có quy luật, khi đồng hồ sinh vật trong cơ thể khiến ý thức của cô tỉnh lại thì cô biết là đến thời điểm nên rời giường, nhưng ngọ nguậy người một cái, cảm thấy mí mắt y nguyên trầm trọng, thân thể càng suy yếu không còn chút sức lực nào giống như không tồn tại.



Đúng rồi ngày hôm qua cô ngã bệnh, nóng rần lên, sau đó cô gọi điện thoại cho mẹ, sau đó Cảnh Nhiên liền phát hiện ra, sau đó bọn họ liền lên giường. . .



Lên giường! ! Trần Việt đột nhiên mở to mắt, khuôn mặt ngủ say của người đàn ông gần trong gang tấc, nhìn nhìn lại tư thế hai người, cô gối lên một cái cánh tay của hắn, cả người dựa vào trong lòng ngực của hắn, tay hai người luân chuyển khoát lên vai của đối phương, còn có chân giấu ở trong chăn của hai người, không cần đi xem cũng có thể cảm giác được chúng nó đang thân mật dây dưa cùng một chỗ.
Cảnh Nhiên nhếch miệng, rất muốn nói, xảy ra chuyện anh phụ trách, bất quá phỏng chừng lời này vừa ra, cô sẽ lập tức liền làm thịt hắn a! Sau đó hắn an ủi mình, được rồi được rồi, thời gi¬an còn chưa chín mùi, hiện tại có em bé cũng thật là phiền toái, vừa nghĩ như thế, hắn liền giải sầu đi mua thuốc tránh thai.



Sau khi Trần Việt uống thuốc, lại trầm mình ngủ say.



Cảnh Nhiên gọi điện thoại xin nghỉ với Sở Bạch, nghĩ thầm bây giờ là thời gi¬an xum xoe tốt nhất, lúc này không hiến, còn đợi khi nào? Làm việc tính cái gì a!



Sau đó liền yên tâm thoải mái sửa sang lại gi¬an phòng, chờ làm xong việc nhà, nhìn xem đồng hồ, cách giữa trưa còn có đoạn thời gi¬an, tăng thêm tối hôm qua thật sự làm đến quá mức, thật sự có điểm không còn chút sức lực nào, liền cởi quần áo leo đến bên cạnh Trần Việt ngủ.



Làm làm, ngủ cùng một chỗ như vậy không nên tính quá phận a? Đây chính là ý nghĩ duy nhất trước khi hắn chìm vào giấc ngủ.



“A! ! ! ! ! ! ! ! ! Hai người. . . . . . hai người đang làm cái gì! ! !”



Tiếng thét kinh khủng high-deci¬bel chói tai vang lên bên tai, hai người ngủ đến mơ hồ đều tưởng mình đang nằm ác mộng, điều chỉnh tư thế, lại ôm nhau ngủ tiếp!



Thẳng đến Cảnh Nhiên bị một vật cứng gõ tỉnh, mới hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai không phải cơn ác mộng, Trần lão mẹ đã trở lại, tiếng kêu kinh khủng vừa rồi, chính là từ trong miệng bà!



Sau đó lại định thần xem xét, thứ gõ hắn lại là cái chày cán bột! !



“Bác. . . . . . bác gái?”