Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 37 :

Ngày đăng: 21:19 21/04/20


Trần Việt cảm thấy, cho dù hao hết thời gi¬an đời này, cô không cách nào quên được đêm tối hơi lạnh vào năm lớp 9 kia, chuyện đã xảy ra khi đó, vượt xa cực hạn có thể thừa nhận ở độ tuổi đó của các cô.



Đó là một đêm tối ngoài ý muốn lại cực kỳ hỗn loạn.



Sau khi hai nữ sinh quét dọn vệ sinh phòng học xong, giống như thường ngày cười cười nói nói rời khỏi trường học, khi đi đến một ngõ rẽ thì bạn ngồi cùng bàn đột nhiên kéo cô, nói có việc nói với cô, hỏi cô tối nay không về nhà được không.



Sau đó Trần Việt thường thường bị vô số ý nghĩ hối hận giày vò, hối hận lúc ấy tại sao phải gật đầu đáp ứng, nếu như cô nói muốn về nhà, cự tuyệt lời mời của cô, một màn tàn nhẫn sau đó cũng sẽ không trình diễn ở trước mắt cô.



Cô không biết bạn ngồi cùng bàn muốn nói cái gì với cô, chỉ biết ngõ nhõ mặt trời chiều không chiếu tới, nhìn qua âm trầm khủng bố, cô cũng không hiểu, có lời gì không thể quang minh chính đại nói, lại tìm một góc yên lặng như vậy để nói.



bạn ngồi cùng bàn mím môi, thần sắc trầm xuống, thiếu khuôn mặt tươi cười bình thường nghênh người, nhiều hơn một phần lạ lẫm nghiêm túc.



Cô rốt cuộc làm sao vậy? Đây là chuyển động duy nhất trong lòng Trần Việt lúc ấy, mờ mịt, cũng chỉ có thể yên lặng xem xét, nghe một chút rốt cuộc đối phương muốn nói gì.



“Trần Việt, mình sắp chuyển trường rồi, ba mẹ mình chuyển công việc, phải đến một thành phố cách chỗ này rất xa, mình cũng phải đi theo.” bạn ngồi cùng bàn thần sắc nhàn nhạt.



Tin tức bất thình lình làm cho Trần Việt rất là ngoài ý muốn, “Nhưng còn có một học kỳ nữa là thi lên THPT rồi, lúc này chuyển trường, không tốt.”



Bạn ngồi cùng bàn gật gật đầu, “Mình biết rõ, những điều này đều không sao, mình chỉ muốn hỏi bạn, mình đi, đi chỗ rất xa, bạn có quên mình không?”



Trần Việt cười đến sáng lạn, “Sao có thể a, bạn là bạn tốt nhất của mình, không có lý do gì sẽ quên, chúng ta có thể viết thơ, có thể gọi điện thoại, ngày nghỉ có thể gặp mặt chơi đùavới nhau, phương thức liên lạc rất nhiều.”



Bạn ngồi cùng bàn cười cười, sau đó tươi cười dần dần chuyển thành khổ chát, “Trần Việt, nếu như bạn biết mình có tình cảm khác với bạn, bạn còn có thể nói như vậy sao?”



Trần Việt lại mờ mịt lần nữa.



“Tình cảm của mình đối với bạn, không phải tình cảm giữa bạn học, cũng không phải tình cảm giữa chị em, mà là tình yêu giữa người yêu, tình yêu. . . Bạn biết không? Mình biết rõ nói như vậy bạn sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng nếu như không nói ra, mình không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy lặng yên biến mất trong cuộc sống của bạn.”



Một chuỗi lời nói bỗng dưng xuất hiện từ trong miệng đối phương thế này, không có sâu sắc của văn cổ, cũng không có phức tạp như đại số, một chuỗi lời nói bình thường, Trần Việt lại cảm thấy cực kỳ khó lý giải, đã vượt ra khỏi nhận thức của cô.




Đây chính là căn nguyên mấy ngày nay hắn phiền não, tuy hạ quyết tâm, nhưng hắn căn bản không có năng lực cũng không có bản lĩnh đi tìm người, mỗi lần nghĩ tới đây, hắn liền vô cùng uể oải!



Nếu như hắn có thể thần thông quảng đại như Trưởng tiệm Sở thì tốt rồi! Đợi chút. . . Thần thông quảng đại! Trưởng tiệm Sở!



Sở Bạch còn ở bên cạnh tiêu hóa tin tức Cảnh Nhiên nói ra, nghĩ như thế nào đều cảm thấy thật bất ngờ, sau đó lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn đến đôi mắt Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm, xem xét liền biết đối phương đang có chủ ý với hắn.



“Cậu. . . Cậu, muốn làm gì?” Cho dù Trưởng tiệm Sở duyệt vô số người, sau khi chống lại ánh mắt cực nóng như vậy, vẫn có chút hoảng hồn và chột dạ, loại cảm giác này tựa như khi một người đang vui vẻ làm chuyện xấu trong bóng đêm, đột nhiên bị một đường ánh sáng mãnh liệt đánh tới trên người, không chỗ nào che dấu cảm giác này thật sự quá tệ.



“Trưởng tiệm. . . . Chỉ có anh có thể giúp tôi chuyện này!” Cảnh Nhiên nhìn không hiểu biểu lộ thay đổi của Sở Bạch, chỉ biết chuyện mình phiền lòng có manh mối, kích động, người liền thẳng tắp nhào tới, trừng mắt như những vì sao nhìn Sở Bạch.



Sở Bạch đầu đầy hắc tuyến, trong nội tâm càng mắng liên tục, mẹ, tên Cảnh Nhiên chết tiệt, cậu có việc muốn giúp đỡ cứ việc nói thẳng, làm gì bày ra một bộ biểu lộ muốn thổ lộ, cậu dụ dỗ ai!



Hắn hung dữ hất Cảnh Nhiên ra, “Đứng vững nói chuyện cho tôi!” Lôi lôi kéo kéo ra cái gì. . . .



“Trưởng tiệm, tôi muốn nhờ anh tìm người giúp tôi, một người đối Trần Việt mà nói rất quan trọng!”



“A?” Nghe được có quan hệ với Trần Việt, Sở Bạch cảm thấy hứng thú nhướng nhướng lông mày, “Người nào, có quan hệ với Trần Việt như thế nào?”



Cảnh Nhiên mấp máy môi, “Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, cô ấy là bạn học cấp 2 của Trần Việt, cái khác tôi không thể nói.”



“Thần bí như vậy?” Tuy tâm lý nhiều ít có chút khó chịu, nhưng Sở Bạch thật cũng không hỏi rõ nữa, hắn hiểu được Cảnh Nhiên là người ngay thẳng, chuyện tình hắn cho là không thể nói, nhất định là có ẩn tình gì, nói sau liên quan đến Trần Việt, Sở Bạch càng cảm thấy không thể hỏi quá rõ ràng.



Cho nên cũng chỉ hơi suy nghĩ, Sở Bạch liền gật đầu đáp ứng hắn hỗ trợ tìm người.



Tuy Sở Bạch gi¬ao thiệp rộng, đường đi nhiều, nhưng phải tìm kiếm một người chưa quen trong thành phố lớn, khó như tìm một cây kim trong biển rộng, thật đúng là phí tâm lực và nhân lực rất lớn, bất quá khá tốt, tối thiểu còn có manh mối có thể tìm ra, bởi vì người kia là bạn học cấp 2 của Trần Việt.



Cho nên một thời gi¬an ngắn kế tiếp, Cảnh Nhiên và Sở Bạch đều trở nên cực kỳ bận rộn.