Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 2 : Người trong bóng tối

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Lúc y khoa đao ra, đối phương còn đứng sững. Xem thế đủ biết người này ứng biến mau lẹ kỳ dị!



Dương Phát đánh một đòn chưa ăn thua gì, lại quét luôn ba đao veo véo để che khắp thân mình.



Vừa quét xong ba chiêu, thì một làn chớp lại lóe lên. Dương Phát nhân có ánh chóp ngắn ngủi này, liếc mắt nhìn bốn mặt rất mau thì chỉ thấy phía trước mặt bọn Bạch U U, Âm Sâm và gã che mặt đang hỗn chiến, còn bên mình tuyệt không thấy bóng một người nào.



Dương Phát trong lòng kinh nghi, thộn mặt ra, tự hỏi :



- Mình đã nhìn thấy rõ ràng có người, sao bây giờ lại chẳng thấy đâu? Chẳng lẽ mình mắt mờ ư?



Ánh chớp chỉ lóe lên không đầy nháy mắt, rồi bầu trời lại tối đen như mực.



Dương Phát tay cầm thanh Tử Kim đao, tiến lại phía trước mấy bước lớn tiếng gọi :



- Ông bạn nào đó! Một mình ông bạn đấu với ba người thì thủ thắng làm sao được? Nên dừng tay thôi.



Dương Phát vừa dứt lời, thốt nhiên phát giác ra phía sau mình có một luồng kình lực âm nhu tập kích, nhằm vào huyệt Đối Mạch ở sau lưng. Y liền lia thanh đao quét ngang để chống đỡ phía trước huyệt đạo cách chừng hai tấc.



Dương Phát vừa đưa ngang lưỡi đao che sau lưng bỗng nghe một tiếng choang vang lên. Một cây binh khí đã đụng vào thanh Tử Kim đao và chính là cây binh khí đã điểm tới sau lưng y.



Trong dãy hành lang tối đen như mực. Dương Phát tuy không thể nhìn rõ sự vật trước mắt, nhưng y cũng nhận ra rằng thứ binh khí đụng vào thanh Tử Kim đao chuyên dùng để điểm huyệt mà hiện giờ ngoài Âm Sâm ra không ai có thứ khí giới đó nữa.



Dương Phát cho là chính Âm Sâm đã thừa cơ ám toán mình.



Dương Phát nghĩ vậy, đùng đùng nổi giận quát mắng :



- Quân giặc cướp hèn hạ! Mi định ám toán ta, tưởng ta không biết hay sao?



Nói xong, y vung kim đao ra chiêu Thanh Phong Trích Nhị nhằm đúng phương vị Âm Sâm chém tới.



Nhưng Dương Phát vừa ra đến lại nghe thấy tiếng Bạch U U thét lên lanh lảnh :



- Ngươi muốn chết đó chăng!



Rồi chưởng phong nổi lên vù vù có lẫn một luồng hơi khác lạ bay đến!



Dương Phát cả kinh, biết rằng nhát đao vừa rồi chẳng những không trúng Âm Sâm, mà lại chém về phía Bạch U U. Y vội nhảy lùi lại, lớn tiếng hô :



- Chúng ta không nên động thủ nữa!



Bỗng nghe Bạch U U lớn tiếng hỏi :



- Ngươi không muốn động thủ ư?



Dương Phát phát giác ra có một luồng kình phong phóng thẳng tới trước mặt mình. Y biết rằng Bạch U U đã tấn công.



Dương Phát vốn là người đôn hậu, nóng nảy. Lúc này y không nghĩ gì đến chuyện giải thích với Bạch U U về nhát đao vừa rồi không phải mình chủ tâm chém mụ.



Y cũng quát lên một tiếng rồi múa tít thanh Tử Kim đao vừa thủ vừa công, hỗn chiến với Bạch U U. Cả hai cùng ra chiêu cực kỳ mau lẹ. Mới trong nháy mắt, Dương Phát đã phóng mười bảy chiêu.



Giữa lúc ấy, bất thình lình ngoài cổng thành nổi lên mấy tiếng quát rất to. Tiếng quát vừa lọt vào tai Dương Phát, đã khiến y không tự chủ được nữa, dừng tay đao lại rồi lui về phía sau một bước. Y vẫn sợ Bạch U U thừa cơ đánh tới. Nhưng Bạch U U cũng đứng yên không động thủ nữa, tỏ ra chính mụ cũng bị tiếng quát phải dừng tay.




Gã thanh niên không nói nữa.



Tiếp theo tiếng chân người lật đật bước đi rồi có tiếng kẹt cửa.



Cánh cửa mở xong lại đóng vào. Một ngọn lửa lóe lên chiếu qua khe cửa, ánh ra ngoài.



Phía trong cánh cửa này là một gian phòng nhỏ, rộng chừng hơn một trượng. Cát bụi ngập đến mắt cá. Trong phòng không có một thứ gì. Dưới ánh lửa, chỉ trông thấy rõ hai người.



Một người trẻ tuổi mình vận võ trang, toàn thân ướt như chuột.



Sau lưng chàng vè bên phải, vạt áo bị rách một vệt dài, hở cả da thịt ra và hãy còn dính máu.



Một người nữa ngồi phệt xuống đất đầy cát bụi, tướng mạo giống như con khỉ. Sắc mặt lợt lạt trông gớm khiếp hơn cả một xác chết. Khóe miệng hãy còn ứa máu, không ngớt thở lên hồng hộc. Người này rõ ràng là Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ, một quái hiệp võ lâm vừa nằm còng queo ở dưới hành lang mà Âm Sâm cùng Bạch U U tưởng hắn đã chết rồi, nhưng thật ra hắn chưa chết.



Chàng tuổi trẻ tay cầm bó đuốc gần cháy hết soi khắp chung quanh một lượt nhưng không tìm thấy vật gì để đốt thêm. Gã cúi xuống hỏi :



- Lão đại hiệp! Đại hiệp thấy trong mình thế nào?



Mặt mũi Lao Tất Hỷ da thịt co rúm lại, lên giọng rất quái dị hỏi :



- Vừa rồi ông bạn thấy gì không?



Gã thanh niên nghe Lao Tất Hỷ hỏi vậy, lông tóc dựng lên hỏi lại :



- Tại hạ có thấy gì đâu?



Lao Tất Hỷ vẫn thở hổn hển đáp :



- Vừa rồi... có một người... đứng bên Dương Phát ấy mà!



Gã thanh niên thộn mặt ra nói :



- Lão đại hiệp! Tại hạ có thấy ai đâu?



Chính gã thanh niên này lúc trước đã bị Dương Phát phóng đao chém rất lẹ.



Gã nói tiếp :



- Lúc Dương Phát ra chiêu, nếu tại hạ không tránh kịp thì đã mất mạng với y rồi...



Lão Tất Hỷ nói :



- Không!... Không phải!... Người đứng sau ông bạn kia!



Gã thanh niên nhớ lúc gã vội xoay người chẳng thấy một ai, liền hỏi ngay :



- Tại hạ không trông thấy. Người đó là ai vậy?



Lão Tất Hỷ miệng há hốc ra. Những khớp xương trong toàn thân kêu lắc rắc, không thốt ra lời nữa.