Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 36 : Rõ ràng nằm đó chẳng là Phi Yến
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Triển Phi Ngọc đuổi gần kịp Tam Tuyệt tiên sinh thì nhìn rõ trong tay lão cầm chiếc gương đồng chiếu về phía sau, nàng trông thấy cả bóng mình in vào trong gương đang rón rén rượt theo thì không khỏi cười thầm cho mình. Nàng chắc rằng hành tung mình đã bị bại lộ mà Tam Tuyệt tiên sinh vẫn quay đi vờ như không hay biết.
Nghĩ vậy nàng không khỏi giật mình kinh hãi, liền dừng bước lại không rượt theo và bỏ ý định đột kích lão một đòn bất thình lình.
Tam Tuyệt tiên sinh thấy Triển Phi Ngọc dừng bước, lão vẫn không quay lại, chỉ nổi lên tràng cười ha hả nói :
- Cô nương lại đây! Lại đây! Lão phu rất hoan nghênh những người toan đánh lén.
Triển Phi Ngọc ra chiều bẽn lẽn, nàng cầm cây Huyết Hồn trảo để trước ngực thủ thế rồi hỏi :
- Tam Tuyệt lão tiền bối! Những điều gì cần biết thì tiền bối đã biết hết rồi, sao còn chưa đi trả thù?
Tam Tuyệt tiên sinh cười ngặt nghẹo đáp :
- Chà! Cô này hay quên quá! Lão phu đã bảo rồi mà! Kẻ nào hạ thủ trước là cao tay. Lão phu phải hạ sát cô nương trước để trừ mối lo về sau, rồi mới đi hoàn thành những điều tâm nguyện khác.
Triển Phi Ngọc giơ cây Huyết Hồn trảo trong tay lên, khẽ đập vào mình hai cái rồi hỏi :
- Vãn bối đã có hai vật chí bảo này trong mình, liệu tiền bối có giết được vãn bối không?
Bấy giờ Tam Tuyệt tiên sinh mới nghẹo đầu nhìn lại phía sau, lên giọng ỡm ờ đáp :
- Lão hữu! Giết được lão hữu hay không, cái đó là tùy ở lão phu. Dù sao thì lão hữu cũng chỉ vào hàng hậu bối nhằm đánh lén, lão phu há phải là người để cho hạng trẻ nít vuốt râu hùm!
Triển Phi Ngọc trong lòng tức giận vô cùng, nhưng bản tính nàng trấn tĩnh lại cơ trí hơn đời, vẫn nén giận không để lộ ra mặt. Nàng tươi cười thản nhiên nói mát :
- Xét cho cùng thì dù tiền bối có hạ sát được vãn bối cũng chẳng ích gì, vì vãn bối còn nhỏ tuổi và lại không có thù oán gì với tiền bối.
Ngừng một lát nàng cất cao giọng hơn nói tiếp :
- Có điều năm trước tiền bối đã bị người ta làm cho nhục nhã, dù kẻ đê hèn đến đâu cũng không giờ phút nào quên được mối thù ấy. Thế mà tiền bối vẫn thản nhiên vác mặt vào chốn giang hồ thì kể ra tiền bối cũng vào hạng khá mặt dày đấy!
Tam Tuyệt tiên sinh tuy căm tức vô cùng nhưng cố nén lòng, không buông cơn giận cho nổi lên và vẫn nói bằng giọng diễu cợt :
- Lão hữu! Lão hữu liệu mà từ từ lỗ miệng, đừng để lão phu nổi nóng, không thì cái xác nhỏ bé của lão hữu sẽ nát ra như cám!
Triển Phi Ngọc cười lạt nói :
- Coi bộ dạng tiền bối cũng chẳng làm nên trò gì được đâu. Chính tiền bối phải ăn nói cho thận trọng trước, chứ đừng cậy mình có tài chui rúc dưới đất mà rồi có ngày bị người bắt bỏ vào củi sắt, giả làm một con thú để đem đi chu du khắp thiên hạ, thì chẳng đẹp gì đâu!
Triển Phi Ngọc chưa dứt lời thì Tam Tuyệt tiên sinh khí tức xông lên đến tận cổ, cơ hồ nghẹt thở. Lão không dằn lòng được nữa, quát tháo om xòm hầm hầm nhảy xổ lại, xòe ngón tay ra như mũi kích nhằm trước ngực Triển Phi Ngọc đâm tới.
Triển Phi Ngọc cốt chọc tức cho đối phương phải nổi giận. Nàng thấy lão hùng hùng hổ hổ xông vào đánh thì trong bụng mừng thầm. Nàng lập tức hơi ngửa về phía sau, chĩa cây Huyết Hồn trảo lên nhằm phóng vào những ngón tay Tam Tuyệt tiên sinh.
Cây Huyết Hồn trảo chẳng những sắc nhọn phi thường mà nó lại có chất độc tuyệt luân. Đâm trúng vào ai, chỉ toạc da rướm máu là đủ khiến cho chất độc dẫn vào cơ thể, khó lòng cứu chữa. Vì thế mà Triển Phi Ngọc không cần phải đâm trúng vào những huyệt đạo trọng yếu cũng có thể làm cho đối phương mất mạng được.
Nàng tính rằng Tam Tuyệt tiên sinh lúc nguy phải rụt tay về thì mình thừa cơ phóng chiêu và sẽ chiếm được thượng phong ngay tức khắc.
Không ngờ cuộc diễn biến đã sai với dự đoán của nàng. Nàng vung trảo đâm ra, Tam Tuyệt tiên sinh không rụt tay về. Ánh hồng quang ở cây Huyết Hồn trảo xẹt qua, chặt đứt được hai ngón tay đối phương.
Triển Phi Ngọc trong bụng mừng thầm lập tức thu Huyết Hồn trảo về. Nàng chắc mẩm ngón tay Tam Tuyệt tiên sinh đã bị Huyết Hồn trảo chặt đứt thì chỉ còn chờ chất độc phát tác là tiên sinh phải chết ngay.
Ngờ đâu giữa lúc ấy Tam Tuyệt tiên sinh bật lên tiếng cười khanh khách, rồi tiếp theo mấy tiếng “tách tách”. Chỗ hai ngón tay của Tam Tuyệt tiên sinh đứt rời chẳng những không chảy ra chút máu nào mà bên trong lại có những mũi Ngân Châm nhỏ như lông trâu bắn vọt ra nhanh như chớp.
Lúc Triển Phi Ngọc đã chém trúng hai ngón tay của Tam Tuyệt tiên sinh bằng cây Huyết Hồn trảo thì hai người đứng rất gần nhau. Những mũi Ngân Châm phóng ra tưởng chừng như không tài nào né tránh được.
Trong lúc vô cùng nguy cấp Triển Phi Ngọc quẹt cây Huyết Hồn trảo một cái cho phát ra luồng gió hất ngược lại, khiến cho những mũi ngân châm bị hất đi phân nữa. Đồng thời nàng rút chân nhảy lên cao hơn một thước.
Nguyên những mũi Ngân châm này đều nhằm phóng vào mặt Triển Phi Ngọc. Nhưng vì nàng nhảy cao hơn một thước, thành ra những mũi ngân châm nhằm bắn vào trước ngực nàng.
Sở dĩ Cần Quân Hiệp giật mình kinh hãi là vì vừa trông thấy người nằm đó, chàng đã nhận ra chính là Triển Phi Yên. Chàng sợ hãi thất sắc, trống ngực đánh hơn trống làng, chân run lẩy bẩy.
Cần Quân Hiệp ở trong tình trạng khủng khiếp một lúc rồi cố trấn tĩnh lại đôi phần. Chàng giơ tay trỏ về phía nữ lang nằm trên giường nhưng đầu óc vẫn còn khẩn trương. Môi chàng mấp máy nhưng lưỡi líu lại mãi nói không ra tiếng.
Cần Quân Hiệp sợ hãi cuống cuồng như thế vì chàng biết rõ Triển Phi Yên chết rồi. Có lý đâu còn vào nằm đây? Nếu không phải quỷ nhập tràng thì cũng là hồn ma hiện lên báo oán.
Chàng cố trấn tĩnh thêm để lên tiếng hỏi mà ấp úng mãi không thốt ra lời, chỉ lẩm bẩm trong miệng nói để mình nghe :
- Không! Không! Triển Phi Yên sao lại còn ở nhân gian?
Trái tim chàng lại đập loạn lên. Nhất là hồi lâu không thấy Triển Phi Yên lên tiếng thì chàng càng sợ hãi bàng hoàng hơn nữa. Chàng phải cố gắng mãi mới bật ra được mấy câu :
- Tam cô nương!... Cô nương!... Cô nương... Phải chăng oan hồn chưa tiêu tan... Còn muốn bắt tại hạ... để trả oán chăng?
Bấy giờ nữ lang nằm trên giường mới thở phào một cái.
Cần Quân Hiệp bây giờ lại nghĩ khác đi để tự dối mình. Chàng tự nghĩ: một là mình mắt hoa, hai là người ta giống nhau cũng là sự thường. Người nằm đây chắc đâu là Triển Phi Yên.
Rồi chàng hỏi giật giọng :
- Cô nương là ai? Trời ơi! Sao mà cô nương lại giống một người quen biết tôi đến thế! Cô làm tôi sợ hết hồn.
Nữ lang cất tiếng thều thào hỏi lại :
- Ta đây giống ai à?
Cần Quân Hiệp đáp :
- Cô nương giống một vị tiểu thư họ Triển. Thật là người in hệt như nhau. Dù ai tinh mắt đến đâu cũng không nhận ra được nét nào khác.
Nữ lang hỏi :
- Vì nàng chết rồi mà ngươi trông thấy ta nên sợ cuống lên phải không?
Cần Quân Hiệp sửng sốt, hất hàm hỏi :
- Sao cô nương lại biết nàng chết rồi?
Nữ lang chưa trả lời thì Cần Quân Hiệp lại nói :
- Phải rồi! Nàng chết rồi! Trời ơi!... Cái chết của nàng... Có thể nói là tự tại hạ gây ra. Mỗi khi tại hạ nghĩ tới lại thẹn với lương tâm. Nhưng bây giờ nói làm chi nữa vô ích.
Nữ lang hai tay chống giường, cố gượng ngồi dậy. Vẻ mặt nàng cực kỳ kinh dị, thều thào hỏi :
- Chính ngươi đã làm y chết ư?
Cần Quân Hiệp trố mắt ra nhìn nữ lang. Bây giờ chàng thấy vẻ mặt nàng ra chiều nóng nảy mà giọng nói có vẻ cấp thiết thì bụng bảo dạ :
- Nàng đã nóng biết kết quả thì đúng là Triển Phi Yên rồi. Chứ nếu là người khác thì sao mặt mũi lại giống đến thế? Và không phải việc thiết thân thì nàng nóng nảy làm chi?
Cần Quân Hiệp nghĩ vậy, trái tim lại đập loạn lên như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Chàng ấp úng hỏi :
- Cô đúng là Tam cô nương rồi! Cô nương chưa chết ư? Cô nương chưa chết ư? Trời ơi! Cô làm tôi sợ muốn chết!
Nữ lang đáp :
- Phải rồi! Ta không chết đâu!
Cần Quân Hiệp bước đến giường toan giơ tay ra nắm cổ tay nàng. Nhưng lúc tay chàng sắp chạm vào cổ tay nàng thì bên tai nghe đánh “véo” một tiếng. Một vật đen sì từ bên ngoài chui qua cửa sổ bắn vào?