Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 38 : Gặp cơ nguy cẩn thủ hang động

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Diệu Cô quạt tay áo hút Triển đại tiểu thư vào sau lưng mình, để mình quay ra phía trước đối phó cường địch.



Triển đại tiểu thư hồng hộc nói :



- Má má ơi! Bọn cường địch này ghê gớm lắm. Vừa rồi cả hai mẹ con còn chưa chống lại được bọn chúng. Bây giờ con bị thương rồi, chỉ còn một mình má má thì địch sao cho lại bọn sài lang này?



Diệu Cô tuy trong lòng nao núng, song ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Bà bật lên tiếng cười ha hả nói :



- Con này sao ngu ngốc thế? Má má có biết sợ ai bao giờ? Vừa rồi ngươi không thấy ta đá bay hai mụ vãi già đó đi đấy ư?



Ngừng một lát, bà vừa thủ thế kháng địch vừa nói tiếp :



- Đó là ta còn để cho chúng hãy tạm nếm mùi ngon ngọt. Khi ta vung Huyết Hồn trảo ra thì chúng sẽ oán hận sao cha mẹ chúng lại chỉ sinh chúng có hai chân?



Phát đá vừa rồi, Diệu Cô đã hất tung được Phổ Đà song ni ra xa, đúng là một chiêu thức vô cùng lợi hại trên đời hiếm có.



Phổ Đà song ni vừa bị hất ra xa, lại nghe Diệu Cô thốt ra những lời mai mỉa chua cay thì trong lòng tuy giận đến cực điểm, nhưng ngoài mặt không khỏi lộ vẻ khâm phục, lẳng lặng không nói gì.



Cốc phu nhân đã trông thấy Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp hiện ở trong mình Cần Quân Hiệp. Nay phu nhân thấy Diệu Cô nói như vậy thì biết ngay là bà hăm dọa, liền cười khẩy lên tiếng :



- Ta biết ngươi ỷ mình vào cây Huyết Hồn trảo lợi hại ghê gớm. Ta còn biết hơn nữa là ngươi có bộ áo Kim Vị giáp, hễ mặc vào mình thì chẳng ai làm gì nổi. Nhưng ngươi có thứ gì cứ dở hết ra đi. Bọn bốn người chúng ta đây không sợ đâu. Sức này đã dễ làm gì được nhau.



Diệu Cô và Triển đại tiểu thư thấy Cốc phu nhân thách thức như vậy đều biến đổi sắc mặt.



Diệu Cô biết là Cốc phu nhân đã tỏ tường thực hư, nhưng bà ráng bình tĩnh lại ngay được. Còn Triển đại tiểu thư thì mặt cắt không còn hột máu, trông chẳng khác gì con gà bị cắt tiết. Cốc phu nhân lại giục :



- Hai bảo vật đó lừng danh thiên hạ, còn ai không biết, huống chi là ta? Vậy mà sao mãi chưa thấy ngươi lấy ra để ta coi cho rộng tầm con mắt? Thực tình ta cũng chỉ nghe tiếng mà thôi, chứ chưa được mắt thấy hai bảo vật đó bao giờ.



Diệu Cô thản nhiên đáp :



- Ta nghĩ rằng đối với tụi ngươi là hạng chuột nhắt, cần chi phải dùng đến vật chí bảo?



Cốc phu nhân càng cười lớn hơn rồi tung mình nhảy lại gần nói :



- Ngươi đừng hòng lấy tay che mặt trời nữa. Bọn ta nếu không biết rõ đầu đuôi về hai vật báu đó thì khi nào lại dại dột đến đây tìm ngươi?



Cốc phu nhân vừa nói vừa vung song chưởng đánh ra. Chưởng phong cực kỳ mãnh liệt.



Phổ Đà song ni cũng chuyển động thân hình, một người bên tả, một người mé hữu nhảy xéo lại uy hiếp Diệu Cô.



Câu nói của Cốc phu nhân vừa rồi, chẳng những khiến cho Diệu Cô và Triển đại tiểu thư phải hoang mang, mà cả Cần Quân Hiệp đứng gần đó cũng vô cùng kinh hãi. Chàng lẩm bẩm :



- Nguy to rồi! Quả nhiên bọn Cốc phu nhân vì biết rõ Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp không còn ở trong mình Diệu Cô nên kéo nhau đến đây để báo thù.



Cốc phu nhân cùng Phổ Đà song ni tấn công đã mau lẹ phi thường, song thế lùi của Diệu Cô càng thần tốc hơn. Bà cắp Triển đại tiểu thư nhảy lùi lại trông như một luồng khói tỏa.



Giữa lúc Diệu Cô tung mình lên lùi ra xa, Triển đại tiểu thư la lên một tiếng :



- Má má!...



Nàng nói chưa hết câu thì Diệu Cô đã cắp nàng nhảy vọt vào trong hang động.



Cốc phu nhân và Phổ Đà song ni vội vàng rượt theo.




- Ta đến chậm mất rồi! Mụ giặc già đó chết thì ta phải ôm hận suốt đời.



Cốc phu nhân vừa nhìn thấy Tam Tuyệt tiên sinh thì trong bụng mừng thầm, vội đáp ngay :



- Mụ chưa chết đâu, còn chui rúc ở trong hang động kia!



Tam Tuyệt tiên sinh nói :



- Ô hay! Sao không lôi mụ ra đây?



Phổ Đà song ni chưa gặp mặt Tam Tuyệt tiên sinh bao giờ. Song ni vốn là người nghiêm trang, không bao giờ nói cười đùa cợt. Nhưng Tam Tuyệt tiên sinh lại là người ngạo nghễ, chẳng coi ai ra gì, cười nói bi bô không ngớt. Mà những câu lão nói có vẻ ỡm ờ chẳng ra đầu đuôi gì.



Phổ Đà song ni giương cặp lông mày lên lạnh lùng hỏi lại :



- Sao ngươi không vào mà lôi mụ ra?



Tam Tuyệt tiên sinh chăm chú ngó Phổ Đà song ni. Lão đảo mắt mấy lần nhìn đi ngắm lại, thấy Phổ Đà song ni bộ dạng cùng tướng mạo giống nhau như đúc. Dù người mới ra khỏi lều tranh cũng biết là ai rồi, huống chi Tam Tuyệt tiên sinh là một tay lão luyện giang hồ.



Tam Tuyệt tiên sinh lại muốn nói đùa mấy câu để chọc tức hai người nhưng lão biết Phổ Đà song ni là hai tay rất lợi hại, nên câu nói chưa thốt ra khỏi cửa miệng, lão đã rụt lưỡi lại không dám nói nữa.



Lão lại cảm thấy mình cố nhịn không nói thì trong lòng tấm tức rất khó chịu. Mắt lão đảo lên đảo xuống, miệng lão không ngớt lắp bắp. Cặp môi mấp máy mở ra rồi ngậm lại, rút cục lão vẫn không dám nói.



Phổ Đà song ni nhìn dáng điệu Tam Tuyệt tiên sinh biết rằng lão muốn nói ra những lời khó nghe, mà không biết lão định nói những câu gì. Hai người chỉ trừng mắt nhìn lão.



Tam Tuyệt tiên sinh nuốt được câu nói vào trong bụng rồi mới quay lại hỏi Cốc phu nhân :



- Cốc phu nhân! Thế nào? Để ta thử vào coi.



Cốc phu nhân đáp :



- Phải rồi! Tiên sinh là tay chiến đấu đã nhiều lại sẵn cơ trí. Nếu không mở được tầng cửa sắt này thì cái ngoại hiệu Tam Tuyệt tiên sinh thật là uổng quá!



Phổ Đà song ni bây giờ mới được mắt thấy con người lùn tịt cổ quái này. Trước kia song ni chỉ được nghe tiếng Tam Tuyệt tiên sinh, một nhân vật có tên tuổi trong võ lâm.



Tam Tuyệt tiên sinh đi vào hang động.



Cốc phu nhân cùng Phổ Đà song ni theo sau.



Cần Quân Hiệp cũng chạy theo tiến vào. Chàng cất tiếng gọi :



- Tam Tuyệt tiên sinh!



Nhưng chàng vừa tới ngoài thì một luồng đại lực từ bên trong đẩy ra khiến chàng lùi lại.



Cần Quân Hiệp vẫn quan tâm đến Triển Phi Ngọc liền hỏi giật giọng :



- Tam Tuyệt tiên sinh! Tiên sinh cùng Triển Phi Ngọc cô nương động thủ, kết quả ra sao?



Chàng nghĩ bụng :



- Bọn họ chưa chắc đã mở được tầng cửa sắt này ngay. Giả tỉ bây giờ mình tìm thấy Triển Phi Ngọc lấy lại Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp may ra còn có cơ cứu vãn được tình thế trong muôn một.