Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 40 : Giết mẫu thân nghịch nữ mượn tay người

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Cần Quân Hiệp nghe tiếng bước chân đi đến thì trong lòng hồi hộp vô cùng, nhưng chàng bị điểm huyệt không sao cử động được. Chàng chẳng biết làm thế nào mặc dù chàng rất bồn chồn muốn biết bọn này là ai? Chàng dằn lòng chờ đợi. Đoàn người này đi rất chậm chạp, một khoảnh khắc đối với chàng coi dài tựa một năm.



Việc phải đến sẽ đến. Những bước chân nặng trịch dần dần xuất hiện. Cần Quân Hiệp đưa mắt nhìn ra xa thì người đi đầu cao lớn nên chàng nhận được ra ngay Thiên Ngô lão nhân.



Bây giờ chàng nhìn rõ cả sắc diện lão cực kỳ trầm trọng, dường như trong lòng có điều chi hối hận ăn năn.



Thiên Ngô lão nhân cúi đầu, mặt thuỗn ra, thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài. Chân lão thả bước một, ra điều chán nản.



Sau Thiên Ngô lão nhân là Cốc phu nhân. Bà này vẫn che mặt bằng một tấm vải mỏng, nên Cần Quân Hiệp không nhìn rõ vẻ mặt bà. Nhưng cứ coi bà cất bước chậm chạp điệu bộ thẫn thờ, thì cũng đủ biết bà chẳng vui vẻ gì.



Theo sau Cốc phu nhân là Phổ Đà song ni. Song ni vẫn một vẻ mặt trơ trơ tựa hồ phiến đá khắc nên, chẳng rõ tâm tình hai người vui hay buồn. Sau cùng là Tam Tuyệt tiên sinh. Lão lộ vẻ bẽn lẽn, miệng lẩm bẩm :



- Sao các vị miệng câm như thóc cả? Chẳng ai buồn hé răng hé lợi là nghĩa làm sao? Ha ha! Tại hạ nghĩ rằng bọn mình đi chuyến này cũng không phải hoàn toàn vô ích.



Phổ Đà song ni đột nhiên quay đầu lại nhìn sau, đồng thanh quát lên :



- Câm miệng đi! Lúc này mà ngươi hãy còn cười toe toét được ư? Như vậy chẳng ra là hạng thô bỉ đê tiện lắm ư?



Tam Tuyệt tiên sinh cặp mắt long sòng sọc, thét lên be be nói :



- Lão hữu chỉ biết nỏ mồm mắng người ta! Hừ hừ! Mình bảo người ta trọc tếu thì hãy thử sờ lên đầu mình xem có lông lá không đã. Bảo người ta đê tiện đã chắc gì mình không hèn hạ?



Tam Tuyệt tiên sinh giọng nói ồm ồm văng ra những lời thô tục khiến cho Phổ Đà song ni phải nổi giận.



Bỗng nghe tiếng gió rít lên vù vù. Song ni đã phất tay áo về phía sau.



Tam Tuyệt tiên sinh trước nay ngang bướng, chẳng chịu nhường một ai. Sở dĩ lão còn dè dặt không động thủ vì lão biết Phổ Đà song ni không phải tay vừa.



Bây giờ song ni đồng thời phóng chưởng ra, Tam Tuyệt tiên sinh đành phải vung chưởng lên để ngăn chặn. Lão hiểu rõ rằng bản lãnh mình không địch nổi hai người, nhưng vẫn phóng chưởng đối phó, vì lão muốn dò xem tiếng đồn của Phổ Đà song ni có Phục Ma chân khí là thiệt hay giả. Lão còn muốn thử xem Phục Ma chân khí lợi hại thế nào? Lão định bụng nếu bản lãnh song ni không có gì đặc biết ghê gớm thì lão tỷ đấu một phen cho bỏ ghét.



Lúc chưởng lực Tam Tuyệt tiên sinh chạm vào chưởng lực Phổ Đà song ni, lão mới biết rõ là nội lực đối phương mãnh liệt vô cùng, mình quyết nhiên không thể kháng cự được.



Tam Tuyệt tiên sinh gượng đứng vững mà không được. Lão loạng choạng người, lùi lại mấy bước.



Tam Tuyệt tiên sinh là tay sành sỏi giang hồ, tâm linh cơ biến. Lão biết rằng không đủ sức chống chỏi được Phổ Đà song ni liền tính bài chuồn thẳng.



Lúc lảo đảo người lùi lại phía sau, Tam Tuyệt tiên sinh tung người đi một vòng, lộn đầu xuống giơ chân lên.



Phổ Đà song ni chỉ nghe đánh “binh” một tiếng, nhìn theo thì lão đã tuột vào trong lòng đất không còn thấy tăm tích đâu nữa.



Hai người thấy tài độn thổ của Tam Tuyệt tiên sinh cực kỳ thần diệu, bất giác đứng ngẩn người ra.



Tuy Phổ Đà song ni có nghe danh Tam Tuyệt tiên sinh nhưng đây mới là lần đầu chính mắt hai người trông thấy lão thi triển tuyệt kỹ nên không khỏi kinh ngạc.



Phổ Đà song ni chỉ ngây người ra một giây, rồi hai bà đằng hắng một tiếng từ từ tiến về phía trước.



Lúc chưởng lực của Tam Tuyệt tiên sinh đụng vào thần lực của hai người, luồng lực đạo mãnh liệt xô đẩy ra bốn phía. Có một tia đập vào lưng Cần Quân Hiệp vì chàng nằm sấp trên tảng đá. Tia cường lực này lại dội trúng vào huyệt đạo chàng nên được giải khai ngay.



Cần Quân Hiệp từ lúc nghe Tam Tuyệt tiên sinh nói câu: “Chúng ta đi chuyến này cũng không phải hoàn toàn vô ích”, người chàng lập tức run lên. Bây giờ huyệt đạo chàng tuy được giải khai, song chàng vẫn nằm duỗi cẳng không nhúc nhích.



Cần Quân Hiệp trong lòng rất đỗi hoang mang xao xuyến mà không dám thở mạnh. Chàng chờ cho bọn Thiên Ngô lão nhân bốn người thả bước trầm trọng dần dần xa đi, kỳ cho đến lúc không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa mới trở mình, người vẫn còn run bần bật rồi la thất thanh :



- Như vậy là nghĩa gì?



Lúc này nơi đây chỉ còn một mình Cần Quân Hiệp, dĩ nhiên chàng hỏi chẳng có ai trả lời.



Cần Quân Hiệp lồm cồm bò dậy, chàng lượn mình ra khỏi khối đá lớn, cất tiếng gọi to :



- Phi Ngọc! Phi Ngọc!



Chàng gọi hai tiếng liền không có tiếng đáp lại, nhưng rồi đầu óc chàng bỗng hoang mang kinh hãi vì chàng sực nhớ lại câu nói của Tam Tuyệt tiên sinh: “Đi chuyến này cũng không phải hoàn toàn vô ích”, thì rõ ràng bọn này đã giết chết mẹ con Diệu Cô rồi, hay ít ra cũng đánh cho thành người tàn phế. Chàng lẩm bẩm :



- Triển Phi Ngọc phải chăng đã có ác ý làm hại mẫu thân, đi báo tin cho cường địch biết Diệu Cô không còn hai vật chí bảo bên mình để bọn họ thừa cơ kéo đến trả đũa. Nếu đúng vậy thì dĩ nhiên bây giờ nàng lánh mặt, mình gọi khi nào nàng chịu lộ diện.



Nghĩ tới đây, Cần Quân Hiệp toàn thân nhũn ra, chân tay ngượng ngờ, nếu chàng không đứng tựa vào phiến đá thì đến phải té nhào xuống đất.



Cần Quân Hiệp đứng tựa vào tảng đá hồi lâu rồi lảo đảo bước ra, tiến về cửa động. Chàng thấy cánh cửa sắt đổ xuống một nửa. Trong động lặng lẽ âm u, chàng có cảm giác là nơi đây đã xảy ra một tấn kịch rùng rợn.
Cần Quân Hiệp thét lên :



- Mãi đến ngày nay, ta mới biết cô nương là người thế nào!



Triển Phi Ngọc trầm giọng hỏi lại :



- Công tử cho ta là hạng người thế nào?



Cần Quân Hiệp đáp :



- Đến nay thì ta biết cô nương lắm rồi. Có thể nói là lòng dạ cô nương còn độc hơn rắn rết. Không trách người ta thường nói rằng “Tối độc phụ nhân tâm”.



Triển Phi Ngọc rùng mình một cái. Mặt nàng xám ngắt. Nhưng chỉ thoáng qua một giây, rồi nàng trở lại bình tĩnh nói :



- Ta hỏi lại công tử một câu. Ta đối với công tử như thế nào?



Cần Quân Hiệp nghe Triển Phi Ngọc hỏi câu này, bất giác chàng thộn mặt ra không biết trả lời như thế nào.



Chàng nghĩ lại Triển Phi Ngọc đối với mình thật đã hết lòng, tuyệt không chút gì ác hại, mà lại có rất nhiều ân huệ với mình.



Nhưng sau chàng nghĩ rằng :



- Ta bị nàng lợi dụng và đã làm lợi cho nàng khá nhiều. Như vậy thì sao lại bảo là nàng có lòng tốt với mình được?



Rồi chàng gằn giọng đáp :



- Cô nương bảo ta làm chết Tam cô nương. Cô nương còn mượn tay để đến hỏi Diệu Cô lấy Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp là hai vật chí bảo về cho mình. Rồi vụ này đã gây ra cái chết uổng cho Diệu Cô tiền bối, để ta phải ân hận suốt đời. Cô nương đối với ta như vậy mà cho là tử tế lắm phải không?



Triển Phi Ngọc sắc mặt biến đổi từ chỗ lợt lạt đến chỗ xanh lè, rồi sau cùng đến chỗ xám ngắt, trông mà phát khiếp.



Nàng nói dằn từng tiếng một :



- Công tử nói vậy thì ra không muốn ở cùng ta nữa ư?



Cần Quân Hiệp nghĩ thầm :



- Nàng đã hỏi câu này là trong lòng thất vọng lắm rồi. Nếu mình lại trả lời thẳng thắn thì e rằng nàng đi đến chỗ tuyệt vọng hoàn toàn và có thể trở mặt ngay thì rất phiền cho mình.



Nghĩ vậy, chàng bèn tìm lời thoái thác, đáp :



- Trong mình ta còn mối thù giết cha. Ngày nào chưa trả được là không yên tâm ngày ấy... Dĩ nhiên phải đi mỗi người một ngả.



Triển Phi Ngọc là người rất tinh quái. Nghe chàng nói vậy, nàng hiểu ý ngay, lập tức bật lên tiếng cười kỳ dị nói :



- Hay quá! Công tử trả lời thật khéo quá! Nhưng công tử nên biết rằng ta đã muốn thứ gì mà không nắm được vào tay mình, thì kết quả sẽ ra sao?



Cần Quân Hiệp rùng mình.



Chàng thấy cặp mắt Triển Phi Ngọc hung dữ. Bất giác chàng nhìn tránh ra phía khác rồi lắc đầu nói :



- Cái đó ta cũng không biết. Cô nương tính thế nào thì mặc. Việc gì ta đã quyết định là không thay đổi nữa.



Triển Phi Ngọc ngẩn người ra một lúc. Nét mặt đau khổ của nàng đột nhiên dịu lại. Nàng khẽ buông một tiếng thở dài rồi từ từ tiến lại gần đến trước mặt Cần Quân Hiệp thì dừng lại.



Cần Quân Hiệp thoang thoảng ngửi thấy mùi hương tự người xử nữ tiết ra. Vẻ mặt mỹ lệ thanh tú của nàng có đượm màu ai oán khiến cho chàng không khỏi cảm thấy bâng khuâng trong dạ.



Chàng tự hỏi :



- Chẳng lẽ kẻ hành động hung dữ lại là Triển Phi Ngọc, con người đang đứng trước mặt ta đây? Hay trên đời còn kẻ hung ác nào khác trùng tên họ và mặt mũi giống nàng?



Triển Phi Ngọc lại hé môi son nói :



- Quân Hiệp! Công tử nhẫn tâm không hỏi gì đến ta nữa thật ư?



Cần Quân Hiệp cảm thấy đầu óc cực kỳ hoang mang rối rắm, không biết trả lời ra sao.