Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 47 : Núi Cực Lạc Phi Yên tìm chị
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Đạo nhân thấy Triển Phi Yên hỏi mình đường đi lên núi Cực Lạc thì lão chỉ giương mắt lên nhìn nàng ra chiều băn khoăn chứ không trả lời.
Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi xao xuyến trong lòng. Nàng không chờ được nữa, hỏi lại :
- Ta hỏi đạo trưởng về đường lên núi Cực Lạc, sao đạo trưởng lại không trả lời?
Đạo nhân lạnh lùng hỏi lại :
- Ngươi định lên núi Cực Lạc ư? Mấy bữa nay trên đó xảy ra nhiều chuyện lôi thôi. Ngươi đến đấy làm gì?
Triển Phi Yên trong lòng tuy hoang mang, nhưng nàng làm mặt giận hỏi :
- Ta đã lên đây thì hẳn là có việc. Chỉ cần đạo trưởng chỉ đường cho, còn ngoài ra, đạo trưởng bất tất phải bận tâm.
Đạo nhân bật lên mấy tiếng cười quái gở. Không hiểu tiếng cười của lão để tỏ ý khinh rẻ hay ra chiều bí mất. Đạo nhân bỗng dừng tiếng cười lại, rồi đáp :
- Ngươi đã muốn ta trỏ cho “con đường chết” thì có khó gì? Từ đây, ngươi cứ nhắm về hướng đông mà đi. Từ giờ đến tối sẽ đến chỗ hồ nước rộng mênh mông. Đó là Thái Hồ. Ngươi hỏi người ta sẽ trỏ nẻo lên núi Cực Lạc cho. Ngươi tới bờ hồ thì thủ hạ Bạch lão tự nhiên chở thuyền ra đón ngươi đó.
Triển Phi Yên nghe đạo nhân nói rõ đầu đuôi và còn cho biết thêm núi Cực Lạc là quản hạt của Thúy Hoa Bách lão bà đúng như lời lão ốm o đã bảo mình trước thì biết chắc là mình sẽ tới nơi được mau chóng.
Có điều nàng vẫn băn khoăn về câu đạo nhân bảo mình đi tới “con đường chết” thì nàng không hiểu ý tứ của lão ra sao.
Nàng tự hỏi :
- Đạo nhân này là ai? Y là nhân vật thế nào?
Nhưng nàng lại nghĩ rằng :
- Bất luận lão là hạng người nào nhưng xem tình hình đường lối lão vạch cho mình không có điều gì đáng nghi nữa. Âu là ta hãy đi tới núi Cực Lạc rồi sau sẽ liệu.
Triển Phi Yên quyết định chủ ý xong, không muốn chần chờ nữa, liền chấp tay nói :
- Cảm ơn đạo trưởng đã có lời chỉ bảo cặn kẽ, vãn bối xin cáo từ để khởi hành cho kịp tới nơi trong ngày hôm nay.
Đạo nhân cười lạt nói :
- Con nhỏ kia! Từ nay trở đi, ngươi đừng bắt chước tiếng chim kêu, chim hót gì nữa nghe!
Triển Phi Yên đã toan cất bước thì đạo nhân lại nói tiếp :
- Nếu ngươi muốn học tiếng chim thì đến lạy ta làm sư phụ, ta sẽ chỉ bảo cho.
Đạo nhân vừa nói vừa giương mắt lên nhìn Triển Phi Yên chằm chặp.
Triển Phi Yên vốn đã muốn biết lai lịch đạo nhân, bây giờ được lão hỏi vậy, nàng đứng ngẩn người ra bới ký ức để nhớ lại trong võ lâm có những dị nhân nào ưa nuôi chim và học tiếng chim.
Nàng chợt nhớ tới một nhân vật võ công cao cường đặc biệt khác người. Ngoài ra dị nhân này còn thông hiểu tiếng chim. Y chính là con cháu Công Dã Trường [1] ngày trước. Y tự xưng là Bách Cầm chân nhân Công Dã Huỳnh.
Nàng còn nghe người ta đồn Công Dã Huỳnh tuy tính tình cổ quái. Nhưng bất luận tính nết lão thế nào, nàng hỏi lão đã chịu trả lời và hơn nữa, lão còn bảo nàng có muốn học tiếng chim thì đến xin làm môn hạ. Vậy chắc lão có cảm tình với nàng.
Nghĩ vậy nàng tự nhủ :
- Lão này thần thông quảng đại mà ta lên núi Cực Lạc một mình, e rằng còn có nhiều điều trở ngại. Chi bằng ta thử năn nỉ xem lão có chịu giúp ta điều gì chăng?
Quyết định chủ ý rồi, nàng toan cất tiếng đáp bỗng nghe tiếng chim én kêu ra chiều cấp bách.
Công Dã Trường người nước Tề, cũng có thuyết nói là người nước Sở vào thời Chiến Quốc. Ông là môn đồ Đức Khổng Tử. Ngài thấy ông là người hiền nên gả con gái cho.
Hai con chim én này lướt tới đến trước mặt đạo nhân, rồi vừa bay liệng vừa kêu réo không ngớt.
Đạo nhân dường như hiểu tiếng chim, gọi chúng xuống rồi lão cùng cặp chim én líu lo với nhau một hồi tựa hồ một cuộc đối thoại. Vẻ mặt đạo nhân mỗi lúc một nghiêm trọng hơn.
Sau một lúc lâu, đạo nhân bỗng buông một tiếng thở dài. Đôi én cũng vỗ cánh bay đi.
Tiếng én líu lo, Triển Phi Yên tuy bắt chước được rất giống, nhưng nó nói gì thì nàng không tài nào hiểu được. nàng đứng ngẩn người ra nhìn đạo nhân.
Đạo nhân hắng giọng nói :
- Ngươi muốn đi dấn thân vào chỗ chết thì đi đi, còn chờ gì nữa?
Triển Phi Yên liền nở một nụ cười cầu tài hỏi :
- Triển tam tiểu thư đã đến! Sao các ngươi không quỳ xuống nghênh tiếp?
Bốn gã hán tử nghe thiếu phụ hô mà rùng mình. Quả nhiên chúng quỳ cả xuống.
Triển Phi Yên biết mình lúc này oai lắm. Nàng đường hoàng bước lên bờ, cất tiếng oanh thỏ thẻ nói :
- Các ngươi đứng lên đi! Bất tất phải đa lễ.
Nàng nói vậy nhưng vẫn nhìn thẳng không thèm để mắt ngó bốn gã hán tử.
Thiếu phụ đi bên mình Triển Phi Yên để trỏ đường cho nàng.
Dọc đường nàng gặp rất nhiều người và đa số trong tay đều cầm đèn lồng với ánh sáng huyền ảo âm u.
Mỗi khi gặp người, thiếu phụ hoặc bảo họ quỳ xuống thi hành đại lễ, hoặc bảo chúng thõng tay thị lập.
Triển Phi Yên biết thiếu phụ cũng là một tay anh chị quyền thế rộng lớn trên núi Cực Lạc. Mụ đã nói câu gì, không một tên nào dám trái lệnh.
Thiếu phụ đưa Triển Phi Yên đi chừng nửa dặm thì đến một tòa nhà rộng lớn.
Trước cổng tòa nhà này có treo bốn chiếc đèn lồng sáng rực. Nhưng đèn cũng phất giấy màu lục. Ánh sáng chiếu vào mặt những người đứng trước cửa, thành ra sắc mặt xanh lè, coi gớm khiếp.
Thiếu phụ chưa lên tiếng gọi, mấy gã hán tử cũng chưa chạy vào, mà phía trong đã có thanh âm Triển Phi Ngọc vọng ra :
- Chị em ta cả thảy ba người thì đại tỷ và tam muội đều mất mạng cả rồi. Thế mà người mới đến lại tự xưng là em gái ta thì chắc thị mượn danh để lừa gạt đó.
Tiếp theo là thanh âm một bà già rất chói tai :
- Sao? Có việc ấy ư?
Câu chuyện đối thoại giữa hai người trong nhà, chẳng những Triển Phi Yên nghe rõ, mà cả thiếu phụ cũng nghe thấy. Mụ quay lại nhìn nàng vẻ mặt hằm hằm tức giận.
Triển Phi Yên nghe Triển Phi Ngọc nói vậy cũng nổi giận đùng đùng, đẩy thiếu phụ ra, xồng xộc tiến vào. nàng tưởng Triển Phi Ngọc ở ngay bên trong cổng, ngờ đâu cổng mở rồi, thì bên trong là một tòa nhà tối om, chẳng biết Triển Phi Ngọc ở chỗ nào.
Triển Phi Yên liền đề tụ chân khí vào huyệt đan điền, buông một tiếng cười lạt nói :
- Nhị thư! Chúng ta là chị em ruột thịt mà bây giờ thốt nhiên thành ra giả mạo được ư? Chẳng lẽ trên đời lại có chuyện buồn cười đến thế?
Thanh âm nàng vang đi rất xa và liên miên không ngớt.
Bỗng nghe thanh âm Triển Phi Ngọc vọng ra nói :
- Trời ơi! Tam muội thật đấy ư?
Thanh âm nàng rất đỗi hân hoan khiến cho Triển Phi Yên không khỏi thộn mặt ra.
Tuy nàng là một cô gái tinh nghịch nhưng không có tâm địa thâm độc. Những hành vi của Triển Phi Ngọc nàng đã biết hết, tưởng chừng như giận đến bầm gan tím ruột, vĩnh viễn không bao giờ quên được. Thế mà nàng vừa nghe thanh âm Triển Phi Ngọc ra chiều hoan hỉ mình thì lòng căm giận bấy lâu nay cũng đã giảm đi một vài phần.
Nàng đứng thộn mặt ra tự hỏi :
- Ô hay! Sao nhị thư ta thấy ta đến mà vui mừng như vậy?
Triển Phi Yên còn đang nghi hoặc thì lại nghe tiếng Triển Phi Ngọc tiếp tục vọng ra :
- Tam muội ơi! Tam muội ở chỗ nào? Tam muội...
Bóng người thấp thoáng, Triển Phi Ngọc đã xuất hiện. Phía sau nàng có bốn người đi theo, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc đèn lồng.
Triển Phi Ngọc vừa nhìn thấy Triển Phi Yên đã châu lệ tầm tã run run nói :
- Tam muội ơi! Không ngờ chị em ta bữa nay còn được gặp mặt.
Nàng nói bằng một thanh âm rất cảm động, tiếng nói nghẹn ngào tưởng chừng như thấy cô em quí báu mà nàng nghĩ là bị chết từ lâu rồi là một sung sướng bất ngờ.
Triển Phi Yên cũng không khỏi xúc động trong lòng. Nàng tiến lại một bước cầm lấy tay Triển Phi Ngọc.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Công Dã Trường người nước Tề, cũng có thuyết nói là người nước Sở vào thời Chiến Quốc. Ông là môn đồ Đức Khổng Tử. Ngài thấy ông là người hiền nên gả con gái cho.