Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 49 : Thất tinh kỳ độc

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Triển Phi Yên ứng biến rất mau lẹ. Nàng không kịp suy nghĩ gì nữa, phóng chưởng đánh ra luôn.



Nhưng nàng vừa phóng chưởng nhanh như điện chớp, thì bàn tay kia đột nhiên rụt về. Nàng thu thế chưởng lại không kịp, thành ra tay mình đập trúng vai mình. May mà phát chưởng này, nàng đã thu bớt đến phân nửa lực lượng nên nàng chỉ hơi đau mà thôi.



Triển Phi Yên giật mình kinh hãi, nàng vội khoa chân tiến ra một bước rồi định thần nhìn lại thì thấy quái nhân kia đã đứng sững ngay trước mặt.



Quái nhân này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là lão ốm o.



Triển Phi Yên vốn biết võ công của lão cực kỳ cao thâm, có thể nói là tuyệt thế vô song. Nhưng nàng không ngờ lão đã là cao nhân đến mức độ kinh thế hãi tục mà còn giở trò tinh nghịch như con nít với mình để giỡn chơi.



Nàng định thần rồi làm mặt giận hậm hực nói :



- Té ra là tiền bối! Tiền bối làm cho vãn bối sợ muốn chết!



Lão ốm o thấy nàng phát cáu, lại càng thích thú. Nét mặt lão cười dúm dó cả lại. Nhưng chỉ thoáng qua một giây rồi ra chiều nghiêm trọng. Bộ mặt biến đổi cực kỳ quái dị.



Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi kinh nghi. Nàng chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì ghê gớm để lão phải lo nghĩ hoang mang như vậy.



Lão ốm o giơ tay ra nắm lấy cổ tay Triển Phi Yên, lật lòng bàn tay nàng lên nhìn rồi đưa ngón tay ra đặt vào huyệt mạch môn nàng. Đột nhiên lão thất thanh hỏi :



- Ngươi... ngươi đã gặp ai vậy?



Triển Phi Yên tuy là người thông minh đến cực điểm, mà lúc này đầu óc nàng tựa hồ bị bao phủ một lớp mây dày đặc, không hiểu lão ốm o kinh hãi thật hay lão lại muốn giở trò gì. Nếu quả thực lão kinh hãi thì vì việc gì?



Nàng ngần ngừ một lúc rồi ngơ ngẩn đáp :



- Vãn bối không gặp một ai hết.



Lão ốm o ra vẻ không bằng lòng về câu trả lời này, liền hỏi lại :



- Sau khi ngươi cùng ta chia tay rồi, ngươi đã làm những việc gì? Dọc đường đã gặp những ai?



Triển Phi Yên đáp :



- Sau khi từ biệt lão tiền bối để lên núi Cực Lạc cạnh Thái hồ, dọc đường vãn bối gặp Bách Cầm chân nhân Công Dã Huỳnh...



Lão ốm o lắc đầu ngắt lời :



- Không phải y...



Triển Phi Yên không hiểu lão ốm o nói thế là có ý gì, nàng kể tiếp :



- Vãn bối lên núi Cực Lạc thì gặp nhị thư và Đường Uyển Ngọc... Ngoài ra còn Thúy y Bách lão bà và bọn thủ hạ của mụ nữa. Vãn bối cùng nhị thư gặp nhau rất là hoan hỉ. Vãn bối vừa nói đến chuyện đòi ngựa sắt thì nhị thư giao ngựa đó cho vãn bối ngay. Vãn bối xem ra nhị thư vẫn còn có thiên lương, chứ không phải là người quá tàn nhẫn. Vãn bối lấy được ngựa rồi đi thẳng tới Miêu Cương ngay.



Lão ốm o hỏi :



- Nhị thư ngươi đối với ngươi thế nào?



Triển Phi Yên đáp :



- Chắc y thấy hại vãn bối không xong, thì trong lòng không khỏi bẽ bàng. Y vừa thấy vãn bối đã cầm chặt lấy tay, hai hàng nước mắt tuôn rơi dường như cực kỳ hối hận.



Lão ốm o đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài nói :



- Đúng ả rồi! Đúng ả rồi!



Triển Phi Yên không hiểu, ngơ ngác hỏi lại :



- Tiền bối nói gì vậy?



Lão ốm o quay lại đáp :



- Chả có chuyện gì cả.



Lão nói cộc lốc mấy tiếng rồi ngừng lại như người bị tắt khẩu.




- Không còn cách nào cứu trị được nữa ư?



Lão ốm o lắc đầu đáp :



- Giả tỷ độc khí tấn công vào kinh mạch nào khác, thì còn có thể cắt đứt chỗ kinh mạch đó rồi trục chất độc ra ngoài. Đằng này khí độc đã vào tới màng trái tim, nếu chặt đứt tâm mạch thì ôi thôi...!



Lão nói tới đây bật ra tiếng cười cay đắng rồi dừng lại. Vì tâm mạch mà bị cắt đứt thì con người chết rồi, còn nói chi đến chuyện trừ độc hay không trừ độc nữa?



Triển Phi Yên vội la lên :



- Chắc tiền bối còn có biện pháp khác. Nhất định là có! Nhất định là có!



Thanh âm nàng mỗi lúc một thều thào như người kiệt lực. Nàng đành ngừng lại không nói nữa.



Bầu không khí trở nên tịch mịch và khẩn trương vô cùng.



Lão ốm o đứng thừ người ra hồi lâu, không nói gì, rồi móc trong bọc ra sáu con nữa, để vào một đống. Đoạn lão xoay mình bỏ đi nói :



- Việc này thiệt tình ta không thể quyết đoán được. Ta để cho ngươi tự quyết định lấy.



Triển Phi Yên hốt hoảng la thất thanh :



- Đừng! Tiền bối đừng đi đâu nữa!



Giọng nàng nói lạc hẳn đi. Lão ốm o dường như không nghe tiếng, trở gót lạng mình đi một cái đã ra xa đến bốn năm trượng.



Triển Phi Yên hấp tấp đứng lên toan rượt theo. Nhưng nàng vừa cất bước thì hai chân đã bủn rủn, ngã ngồi xuống đất.



Lúc này Triển Phi Yên biết lão ốm o nói thật rồi, không phải chuyện đùa cợt nữa, nàng chống hai tay xuống đất, ngẩng đầu lên la gọi :



- Tiền bối! Tiền bối! Tiền bối có biết kẻ nào đã hạ độc thủ hại vãn bối không?



Lão ốm o lúc này đã đi quanh vào chỗ góc núi, chẳng hiểu lão có nghe tiếng Triển Phi Yên kêu không, nhưng lão đã mất hút rồi.



Triển Phi Yên gọi mấy tiếng không thấy lão ốm o trả lời liền ngừng lại. Nàng chợt nhớ tới lúc lên núi Cực Lạc cùng nhị thư gặp nhau bắt tay. Đột nhiên nàng cảm thấy lòng bàn tay mình tê nhức.



Nghĩ tới đây, nàng bất giác giơ lòng bàn tay lên nhìn. Người nàng lại ngã lăn ra.



Triển Phi Yên giơ tay lên nhìn, thì thấy trên huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay có một điểm đỏ chói và lóng lánh. Nàng thộn mặt ra nhìn chấm đỏ này thì thấy dường như mỗi lúc một loang to ra.



Chấm đỏ vẫn chuyển động không ngừng. Rồi nàng tựa hồ nhìn thấy trong chấm đỏ này có hình ảnh Triển Phi Ngọc đang cười nửa miệng mà vẻ mặt vô cùng nham hiểm.



Đột nhiên nàng giơ tay ra bốc lấy mấy con ngựa sắt ở trước mặt la lên :



- Ta không thể chết được! Không để cho mi tự đắc đâu.



Đột nhiên nàng xòe năm ngón tay ra. Mấy con ngựa sắt nhỏ ở trong tay nàng rớt xuống đất.



Trong chớp mắt, hình bóng Cần Quân Hiệp cũng ẩn hiện ra trước mặt. Chàng đang há miệng cười một cách ngây ngô, hiển nhiên là một kẻ điên cuồng. Nàng lẩm bẩm :



- Sau này chàng liệu có thành võ lâm đệ nhất nhân mà trong mấy trăm năm nay chưa có người nào bì kịp được chăng?



Rồi nàng tự trả lời :



- Chỉ cần làm sao lấy được linh dược trong tám con ngựa sắt... Nhưng làm sao chữa khỏi được? Vì nếu mình muốn sống cũng cần phải có những chất linh dược này.



Triển Phi Yên cảm thấy bầu trời xanh ngắt trên đầu mình bắt đầu chuyển động, về sau quay tít đi. Tám con ngựa sắt nhỏ trước mắt nàng cũng tựa hồ đang hí vang lên.



Bất giác Triển Phi Yên kêu to lên rồi đứng phắt dậy. Nàng nhìn chằm chặp vào tám con ngựa sắt, trong lòng cực kỳ bối rối, không sao quyết đoán được.



Lão ốm o không quyết đoán được vì lão định dùng tám con ngựa này để tài bồi cho một tay cao thủ đệ nhất võ lâm.



Triển Phi Yên cũng không thể quyết định được vì nàng đối với Cần Quân Hiệp có một mối tình cảm tha thiết vô cùng.