Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 52 : Độc Long đả tử Quan Tam Dương
Ngày đăng: 13:03 18/04/20
Cần Quân Hiệp ngơ ngẩn dường như không trông và không nghe thấy gì. Chàng vẫn nhìn Triển Phi Yên toét miệng cười một cách ngớ ngẩn, chẳng khác nào cái cười của trẻ nít ngây thơ hay của người cuồng dại.
Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi đau lòng. Nàng từ từ tiến lại nắm lấy tay chàng, hít mạnh một hơi chân khí rồi quay lại gọi lão ốm o :
- Đồ tiền bối! Quân Hiệp đã tới đây. Vậy linh dược trong tám con ngựa sắt nhỏ này...
Nàng nói tới đây đột nhiên dừng lại, vì thấy Độc Long tôn giả cùng Đồ Liên Phong hai người đang lúc giằng co, không nhúc nhích. Nàng biết lão ở vào tình thế rất gay go, chẳng nên nói chuyện khác để lão phải phân tâm.
Quản Tam Dương tiến về phía hai lão, cất tiếng gọi :
- Sư phụ! Sư phụ!...
Triển Phi Yên bấy giờ mới biết Quản Tam Dương đã xin vào làm môn hạ Độc Long tôn giả để mưu đồ lão truyền phép màu cho. Nàng lo rằng hắn là người hèn hạ, chỉ mong lấy lòng sư phụ mà dám thi triển những thủ đoạn đê hèn để hại Đồ Liên Phong, bất chấp luật lệ võ lâm.
Nghĩ vậy nàng càng băn khoăn trong dạ, nhìn Quản Tam Dương bằng con mắt khinh bỉ.
Bỗng thấy Quản Tam Dương vừa gọi “Sư phụ” vừa tiến gần về phía hai tay đại cao thủ đang tỷ đấu nội lực. Lúc hắn còn cách hai lão chừng năm sáu thước thì cặp mắt láo liên dường như muốn thi hành thủ đoạn gì.
Triển Phi Yên lại càng chột dạ buột miệng la lên :
- Quản đảo chúa! Đảo chúa định làm trò gì vậy?...
Nhưng chậm mất rồi, Triển Phi Yên chưa dứt lời thì Quản Tam Dương đã hú lên một tiếng quái gở. Hắn xoay tay phóng chưởng đánh về phía Đồ Liên Phong.
Tam Dương chân khí của Vĩnh Bất Hoàn Thủ là một thứ nội lực về hàng dương cương lại cực kỳ bá đạo. Hắn phóng chưởng ra rồi, chưởng phong rít lên veo véo, tựa hồ trong phát chưởng này có đến hàng trăm ngàn mũi kim nhỏ đồng thời phát ra.
Triển Phi Yên la thất thanh :
- Quản Tam Dương! Ngươi thật là một đứa vô sỉ... thừa cơ lúc người ta đang tỷ đấu nội lực mà phóng chưởng đánh lén.
Nàng vừa la vừa lao mình về phía trước.
Quản Tam Dương phất tay áo bên trái. Luồng Tam Dương chân khí lại hất về phía sau cản Triển Phi Yên lại, không để nàng tiến tới. Nàng còn bị luồng đại lực hất lùi lại ba bước.
Bây giờ Triển Phi Yên càng hiểu rõ tâm trạng Quản Tam Dương. Hành động của hắn chỉ có mục đích là tấn công Đồ Liên Phong, chẳng nghĩ gì đến liêm sỉ nữa. Và từ lúc hắn lạy lão kia làm sư phụ rồi, hắn cũng chưa được lão truyền thụ cho một môn công phu nào khác. Hắn nhằm lúc sư phụ cùng Đồ Liên Phong quyết đấu sinh tử, liền ra tay giúp Độc Long tôn giả để làm vừa lòng sư phụ. Hắn hy vọng rồi đây được lão truyền thụ tuyệt nghệ cho.
Trong võ lâm, tuy Quản Tam Dương chưa nổi tiếng tăm là người hào kiệt, nhưng trước nay hắn đã vùng vẫy giang hồ một thân một mình chẳng cầu cạnh ai, nên cũng được người võ lâm coi là một tay hiệp sĩ ẩn danh, không đến nỗi bị khinh rẽ như những người trong tà phái.
Nhưng vì hắn muốn đề phòng Tam Dương chân khí tự hại thân mình, lại không chịu nghe lời Đồ Liên Phong xin làm môn hạ Cần Quân Hiệp sau này. Trái lại hắn có cử chỉ đê hèn, chẳng những hy sinh địa vị mình trong võ lâm bấy lâu, đi quị lụy lạy lục xin vào làm môn hạ Độc Long tôn giả để sự nghiệp trôi theo dòng nước. Nhất là hành động ám toán Đồ Liên Phong này lại càng ti tiện ra mặt.
Triển Phi Yên bị luồng Tam Dương chân khí hất lùi lại, trong lòng rất đỗi bồn chồn. Nàng biết Quản Tam Dương không phải hạng tầm thường, nhất là Tam Dương chân khí của hắn đã luyện được đến độ tối cao mà Đồ Liên Phong lại đang đem toàn lực ra để đối phó với Độc Long tôn giả thì khó lòng giữ cho khỏi thất bại. Nàng lại nghĩ rằng bây giờ chỉ có một người ngăn cản được hắn là Cần Quân Hiệp.
Nghĩ vậy, nàng cất tiếng gọi :
- Cái thinh danh Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương đã vang dội võ lâm, mà chỉ vì có ý nghĩ sai lầm nên gặp kết quả như ngày nay!
Triển Phi Yên còn đang ngơ ngẩn thì lại tiếng “ầm” vang lên!
Độc Long tôn giả dùng chưởng lực đánh xuống mặt đất cho sâu xuống thành một cái huyệt lớn. Lão phất tay áo một cái, quạt thi thể Đồ Liên Phong xuống lỗ. Rồi lại quạt tay áo cuốn thành một cơn gió lốc cho đất đá xunh quanh lấp đầy xuống lỗ.
Độc Long tôn giả mai táng Đồ Liên Phong rồi, Triển Phi Yên quay đầu lại nhìn Cần Quân Hiệp, hỏi Độc Long tôn giả :
- Tôn giả!... Lão định làm gì gã bây giờ?
Độc Long tôn giả lại liếc mắt ngó qua Triển Phi Yên rồi nhìn thẳng vào Cần Quân Hiệp kinh dị nói :
- Phải rồi! Trong người gã này quả có ẩn tàng một nội lực cực kỳ thâm hậu, trên đời hiếm có người bì kịp.
Triển Phi Yên nghe lão nói vậy mà táng đởm kinh hồn. Nàng vội bảo Vi Cự Phu :
- Vi đại hiệp! Mau cùng tại hạ đến hộ vệ cho y.
Vi Cự Phu chuyển động thân hình lại đứng bên Triển Phi Yên.
Hai người đứng chắn trước mặt Cần Quân Hiệp.
Độc Long tôn giả vờ như không nhìn thấy hai người. Lão lẩm bẩm một mình :
- Không chừng số trời đã định cho ta thành võ lâm đệ nhất nhân mà mấy trăm năm nay chưa từng có.
Triển Phi Yên vội nói :
- Tôn giả! Tôn giả đã là một nhân vật khét tiếng võ lâm. Hà tất... còn đi dòm dỏm công lực trong người kẻ khác?
Độc Long tôn giả cười ha hả đáp :
- Công lực càng cao thâm bao nhiêu càng hay bấy nhiêu. Ai đời lại đi lo công lực mình quá thâm hậu bao giờ?
Lão nói xong tiến lại thêm một bước nữa. Lập tức lão phóng ra một luồng kình lực để hất Triển Phi Yên cùng Vi Cự Phu lùi ra xa.
Hai người bị bức bách phải lùi lại. Cần Quân Hiệp đứng phía sau hai người này. Tuy chàng thần trí mê man, nhưng vì nội lực của Độc Long tôn giả phóng ra uy hiếp, trong người chàng tự nhiên phát huy một luồng đại lực để chống lại, khiến cho Triển Phi Yên cùng Vi Cự Phu không lùi lại được và bị hất chệch ra hai bên.
Hai người bị đẩy ra hai bên rồi, giữa Độc Long tôn giả và Cần Quân Hiệp là một quãng không. Độc Long tôn giả nở một nụ cười nham hiểm, lão đi từng bước một lại gần Cần Quân Hiệp.
Lão còn cách Cần Quân Hiệp chừng hai ba thước thì đứng yên không nhúc nhích.