Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 55 : Trước mũi kiếm, đại hiệp chẳng sờn gan

Ngày đăng: 13:03 18/04/20


Triển Phi Yên kinh ngạc ngẩn người ra một lúc. Nàng quên cả mình đang bị trọng thương. Nhưng nàng nhận ra rằng trước mắt mình đúng là Cần Quân Hiệp và hiển nhiên chàng đã tỉnh táo lại.



Vẻ mặt chàng lúc này không ngớ ngẩn như trước. Mắt chàng lộ vẻ đăm chiêu và rất quan tâm đến Triển Phi Yên khiến cho lòng nàng cảm thấy được an ủi rất nhiều.



Triển Phi Yên chợt để mắt đến Triển Phi Ngọc đứng ở phía sau Cần Quân Hiệp. Nàng lưu tâm cả đến trong tay nhị thư hiện còn cầm sáu con ngựa sắt nhỏ.



Triển Phi Yên nhớ lại lời lão ốm o Đồ Liên Phong đã nói là phải dùng đủ cả linh dược trong tám con ngựa sắt nhỏ mới đủ chữa cho tinh thần Quân Hiệp sáng suốt lại. Nàng tự hỏi :



- Sao chàng mới uống linh dược trong một con ngựa sắt đã tỉnh táo ngay?



Triển Phi Yên nhìn bộ dạng Cần Quân Hiệp đối với mình thì trong lòng không khỏi buồn cười. Nàng muốn nhân cơ hội này để diễu cợt chàng một chút chơi. Nhưng ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu óc nàng rồi lại vụt biến đi mất.



Từ ngày Triển Phi Yên trải qua bao nhiêu tai nạn, gặp bao nhiêu thử thách, nhất là nàng rất cay đắng vì những hành động tàn nhẫn của nhị thư đối với mình, tâm tình nàng biến đổi rất nhiều. Tính diễu cợt tinh nghịch, vô tư lự ngày trước không còn nữa. Lúc nào nàng cũng đăm chiêu. Ít khi thấy trên môi nàng thoáng qua một nụ cười.



Nể lòng Cần Quân Hiệp xót xa đến mình, Triển Phi Yên khẽ buông một tiếng thở dài rồi ngập ngừng đáp :



- Quân Hiệp! Công tử bất tất phải lo âu, nóng nảy. Ta... không sao đâu.



Cần Quân Hiệp nâng đỡ cho Triển Phi Yên rồi chàng đứng thẳng người lên.



Song Triển Phi Yên thương thế rất là trầm trọng. Nàng đã đứng không vững, huống chi Cần Quân Hiệp đứng thẳng người lên, chân khí trong người nàng tan ra không ngưng tụ lại được. Nàng hoang mang run rẩy. Cả hai người đều chân đứng loạng choạng rồi lại té lăn ra.



Triển Phi Ngọc vội vàng nhảy xổ lại nói :



- Quân Hiệp! Công tử vừa mới uống linh dược, không nên cử động. Thuốc nào mà lại mau hồi phục được đến thế!



Cần Quân Hiệp liếc mắt nhìn Triển Phi Ngọc, nhưng chàng lộ vẻ chán ghét, quay đầu nhìn ra phía khác ngay.



Chàng chợt trông thấy mẫu thân thì trong lòng không khỏi sửng sốt.



Chàng vừa uống linh dược, tinh thần tỉnh lại đôi chút, đã nhìn thấy Triển Phi Yên đang ở trong vòng nguy ngập. Bao nhiêu tâm trí chàng để hết vào nàng. Chàng chưa kịp nghĩ tới hiện tại mình ở nơi đâu và trong tình trạng nào. Chàng cũng không để ý đến có những ai ở xung quanh mình.



Bây giờ Cần Quân Hiệp nghe thấy tiếng nói Triển Phi Ngọc mới quay ra nhìn nàng, rồi lúc ngoảnh mặt ra phía khác lại ngó thấy mẫu thân, chàng rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu sao mẫu thân mình cũng có mặt tại đây.



Cần Quân Hiệp cất tiếng gọi :



- Mẫu thân! Sao mẫu thân cũng có ở đây? Chỗ này là chỗ nào?...



Chàng chưa dứt lời, chợt ngó thấy Vi Cự Phu. Chàng nhớ ngay tới mối thù giết cha, toàn thân run bắn lên. Đột nhiên chàng đứng phắt dậy.



Đường Uyển Ngọc xoay chuôi kiếm về phía chàng, trầm giọng nói :



- Quân Hiệp! Ngươi cầm lấy thanh kiếm này!...



Bà chỉ nói vắn tắt có mấy tiếng mà Cần Quân Hiệp đã hiểu ngay ý kiến của mẫu thân chàng.



Chàng đưa tay ra đón lấy thanh trường kiếm.



Cần Quân Hiệp cầm kiếm vào tay rồi, người chàng lảo đảo, hai chân nhũn ra, cơ hồ suýt té nhào. Chàng vội chí mũi kiếm xuống đất để chống cho khỏi ngã, miễn cưỡng đứng vững lại.



Cần Quân Hiệp thấy kẻ thù chẳng đội trời chung mà mình phải kêu bằng phụ thân hai chục năm trời hiện đứng ngay trước mặt, lửa căm hờn bốc lên ngùn ngụt.



Thấy mình suy nhược đến độ đứng không vững còn nói chi đến chuyện đâm chết kẻ thù chàng căm hận đến cực điểm. Không làm thế nào được, chàng gầm lên mấy tiếng quái gở, ai nghe cũng phải ghê hồn.



Bọn Đường Uyển Ngọc vừa được mắt thấy Độc Long tôn giả bị nội lực Cần Quân Hiệp hất tung. Một tay cao thủ khét tiếng võ lâm như Độc Long tôn giả mà còn bị chết về tay chàng. Thế mà không hiểu tại sao mới trong khoảnh khắc, người chàng tự nhiên suy nhược đến mức độ này?



Triển Phi Yên thấy tình trạng Cần Quân Hiệp như vậy thì đem lòng ngờ vực ngay cô chị quí hóa là Triển Phi Ngọc. Nàng trợn mắt lên nhìn nhị thư, tự hỏi :




Vi Cự Phu vẫn ngẩng đầu lên, đắm đuối nhìn Đường Uyển Ngọc. Nhãn quang y rất hiền hòa, không giống như một người sắp bị chết dưới lưỡi kiếm.



Đường Uyển Ngọc thấy thanh kiếm của Cần Quân Hiệp dần dần đưa vào trước ngực Vi Cự Phu thì bà khoan khoái trong lòng. Nhưng bà thấy luồng nhãn quang của y vẫn bình tĩnh khác thường, không lộ chút chi là lo sợ thì đột nhiên bà sinh mối hoài nghi. Bà tự hỏi :



- Con người làm điều tàn ác, lúc sắp bị xử tử hay bị kẻ thù sắp đâm chết đều có vẻ mặt kinh hãi, hay ít ra cũng có vẻ ân hận. Thế mà sao thằng cha này vẫn thản nhiên? Chẳng lẽ y không phải là thủ phạm? Nhưng mọi người đều công nhận và chính y đã tự thú thì không có thể nào sai được.



Bà hết sức xua đuổi những ý nghĩ vu vơ, song càng xua đuổi thì ý nghĩ này càng nổi lên mãnh liệt.



Đột nhiên bà la thất thanh :



- Hiệp nhi! Hãy khoan động thủ. Ta còn có điều muốn hỏi y.



Cần Quân Hiệp ngẩn người ra, chàng chưa kịp thu kiếm về thì Vi Cự Phu đã hỏi :



- Uyển Ngọc! Nàng còn hỏi gì nữa? Ta chẳng còn gì để trả lời nàng, vì ta đã nói hết cả rồi.



Đường Uyển Ngọc lạng người đến bên Vi Cự Phu xua tay nói :



- Quân Hiệp! Ngươi hãy lùi lại một chút.



Cần Quân Hiệp vội nói :



- Mẫu thân! Mẫu thân phải cẩn thận đó!



Vi Cự Phu đột nhiên mỉm cười nói :



- Quân Hiệp cứ yên tâm. Ngươi thử nghĩ mà coi, hai chục năm nay nếu ta có lòng gia hại mẫu thân ngươi thì muốn hạ thủ lúc nào mà chẳng được, hà tất phải đợi đến ngày hôm nay?



Cần Quân Hiệp nghe y nói vậy thì mặt đỏ lên, lùi lại mấy bước nhưng vẫn cầm kiếm đề phòng.



Đường Uyển Ngọc đứng trước mặt Vi Cự Phu trầm giọng hỏi :



- Tại sao ngươi lại giết Cần Nhật Túy? Tình thật thế nào, hãy nói cho ta nghe.



Vi Cự Phu không suy nghĩ gì đáp ngay :



- Uyển Ngọc! Cái đó ta tin chắc là nàng đã hiểu rồi. Ta giết y quả là một sự ngẫu nhiên. Nhưng ta xác nhận chính tay ta đã hạ sát y, vì ta quá yêu nàng.



Đường Uyển Ngọc hít mạnh một hơi chân khí rồi hỏi :



- Nhưng nếu ngươi giết y để lấy ta làm vợ. Trong hai mươi năm trời, ngươi cùng ta chỉ có danh nghĩa phu thê là tại làm sao?



Vi Cự Phu vẫn thản nhiên đáp :



- Vì ta yêu nàng.



Đường Uyển Ngọc kêu lên :



- Không phải! Ngươi dụng tâm muốn làm nhục ta. Ngươi căm hận ta vì ta chỉ một lòng yêu y. Ngươi giết y đi để ta ngày đêm phải đau khổ vì thời khắc nào cũng nhớ đến y. Ta là người của y, chứ không phải vợ ngươi. Vì ta đã có con với y, nên ngươi chưa đụng đến ta lần nào.



Đường Uyển Ngọc nói tới đây đột nhiên giơ tay lên tát vào mặt Vi Cự Phu.



Vi Cự Phu giơ tay lên. Năm ngón tay như móc câu nắm chặt lấy cổ tay Đường Uyển Ngọc.



Cần Quân Hiệp vội chống kiếm sấn lại...