Bên Nhau Trọn Đời

Chương 7 : Vội Vàng

Ngày đăng: 17:04 19/04/20


Số đầu tiên của tạp chí Tú sắc đã phát hành. Người đàn ông trẻ có nụ cười viên mãn trên trang bìa chính là nhân tài mới của nổi của giới kiến trúc, liên tục mấy năm giành giải lớn trong dự án kiến thiết triển lãm quốc tế, danh tiếng đang nổi như cồn.



- Đáng tiếc là anh ta không được đẹp trai lắm! – Tiểu Hồng bình luận một cách tiếc rẻ.



- Còn anh chàng luật sư họ Hà, tiếc là không phỏng vấn được anh ta – Chị Mai nói to.



- Chị Mai, chị đừng nói thế – Tiểu Hồng tỏ vẻ khó chịu với kiểu nói châm chọc như vậy – Đào Nghị Thanh đã cố gắng hết sức rồi.



Vừa đúng lúc Mặc Sênh đi đến, nghe thấy vậy bất giác đưa mắt nhìn Đào Nghị Thanh, thấy cô ta đang cắm cúi bên bàn làm việc như không quan tâm sự bàn tán của mọi người.



Mặc Sênh đột nhiên thấy buồn, dường như lại có gì áy náy.



- Chị Sênh, chị Sênh – Tiểu Hồng bỗng nhớ ra điều gì, nắm tay Mặc Sênh lắc mạnh – Chị em với nhau, có chút việc nhất định phải giúp đấy.



Mặc Sênh lập tức cảnh giác, chị thận trọng hỏi:



- Tiểu Hồng, em và anh chàng bác sỹ có chuyện phải không, sao lại muốn đi gặp đối tượng khác?



- Đáng ghét, chị nói gì vậy? – Tiểu Hồng kêu to, hai tay chống cằm, ý nói chuyện tình cảm giữa cô ta và chàng bác sỹ đã hoàn toàn tốt đẹp – Là chuyện này cơ – Nói đoạn cô ta không biết lấy ra ở đâu một tờ giấy to quá khổ, phạt một cái cho trải ra trước mặt chị – Nhìn rõ chưa?



Rõ rồi! Đồng thời cũng rất choáng, phía trên cùng tờ giấy viết bốn chữ cỡ lớn “Hóa đơn mua hàng”, phía dưới ghi chi chít các loại quần áo, giày dép, đồ mỹ phẩm, lại còn máy quay phim kỹ thuật số.



Mặc Sênh nhìn rối cả mắt:



- Tiểu Hồng, có phải hàng hóa sắp lên giá không? Em muốn đầu cơ tích trữ hả?



- Hàhà, chẳng phải quyết định chị và nhóm chị Trần đi HongKong sao? Đừng có đánh trống lảng, một câu thôi. Nói đi, chị có mua giúp em không?



Tin truyền đi rất nhanh, Mặc Sênh thở dài:



- Có gì hay đâu?



Sau giờ làm việc, anh chàng bác sỹ của Tiểu Hồng mời ăn cơm, trong bữa ăn Tiểu Hồng liên tục nhắc chị:



- Chị Sênh, chị có biết thế nào là ăn cơm của người khác không?



Mặc Sênh bật cười:



- Yên tâm, nhất định chị sẽ mua cho, đến khi không thể mang nổi mới thôi. Nhưng mà, Tiểu Hồng – Chị nói thầm vào tai cô – Em không muốn làm một thiếu nữ hiền thục nữa à?



- Chết thật, lại quên rồi! – Tiểu Hồng lập tức ngồi thẳng người, nở nụ cười e ấp.



Mặc Sênh phát hiện anh bác sỹ đang cười thầm. Có thể anh ta đã đoán ra bí mật của hai cô gái ngồi cạnh anh ta và đang buồn cười về chuyện đó.



Mặc Sênh cũng thấy buồn cười, giờ Tiểu Hồng lại muốn đoạn tuyệt với quá khứ, muốn sắm hàng loạt thời trang mỹ phẩm mới.



Cơm tối xong, ai về nhà nấy, lên xe bus mới phát hiện đã lên nhầm tuyến xe. Tuyến này đi về hướng chỗ ở cũ của chị, Mặc Sênh vội xuống xe ở bến sau. Nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ về nhà sớm quá.



Đi dạo siêu thị khá lâu, hơn chín giờ mới về nhà, mở cửa thấy phòng thật trống trải.



Chị đã vào nhà bếp, lấy những đồ vừa mua cho vào tủ, mì chính, dầu ăn, muối. Bếp chẳng có gì, không biết hàng ngày Dĩ Thâm ăn uống thế nào?



Trong phòng ngủ vẫn còn một ít quần áo chưa thu dọn. Mở tủ, bên trong treo đầy comple và áo sơ mi của Dĩ Thâm, đơn điệu và lạnh lẽo. Hình như Dĩ Thâm rất thích màu xám, chị treo quần áo của mình cạnh quần áo của anh, rồi đứng ngắm nghía, bất giác bật cười, đột nhiên lại thấy buồn.



Dĩ Thâm…



Dĩ Thâm…



Cởi giày lên giường. Mấy hôm nay Mặc Sênh đều ngủ trên sa lông ngoài phòng khách, giờ chị cũng không muốn thay đổi. Một cảm giác lạ lẫm ập đến, ngay bản thân chị cũng không lý giải nổi, hoặc là bởi vì ngày mai.



Ngày mai thứ sáu, Dĩ Thâm trở về.



Quần áo chưa kịp cởi xong chị đã ngủ thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như thấp thoáng có tiếng chân người. Mặc Sênh trở mình, lúc lâu sau mới tỉnh hẳn, phòng khách tối om.



Tỉnh dậy lần sau thì trời đã sáng rõ. Tung chăn dậy ư? Mặc Sênh phân vân, sao mình lại đắp chăn nhỉ, có lẽ đêm quá lạnh, chị đã vào phòng ngủ lấy chăn đắp chăng?



Nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, soi gương thấy tóc đã dài ra khá nhiều, chấm mắt, phải tìm chỗ sửa lại mới được. Vội vàng đi lấy đồ chuẩn bị đi làm, mở cửa, bỗng sững người.



Dĩ Thâm trang trọng trong bộ comple là phẳng phiu đứng ở cửa, tay cầm chìa khóa, có vẻ như sắp mở cửa.



Mặc Sênh tròn mắt nhìn người đứng trước mặt:



- Dĩ Thâm? Sao anh lại ở đây, anh đã nói tối mới về cơ mà?



- À – Dĩ Thâm bỏ chìa khóa vào cặp, trả lời qua qu‎ýt, đoạn lướt qua chị đi vào phòng khách.



Lát sau anh đi ra, tay cầm bản tài liệu, thấy chị vẫn đứng ngây ngoài cửa, anh cau cặp lông mày thanh tú.



- Em không đi làm?



- À, vâng! Đi bây giờ.



Không biết tại sao Mặc Sênh bỗng trở nên vội vã. Lần đầu tiên thực sự ý thức được quan hệ của họ đã khác. Mà sau này cũng sẽ được như thế, mỗi sáng người đầu tiên chị nhìn thấy chính là anh…



- Tôi đưa em đi.



Mặc Sênh lẽo đẽo đi theo Dĩ Thâm vào cầu thang máy:



- Không cần đâu, em đi một mình cũng được, văn phòng và tòa soạn xa quá, không cùng đường.



- Vậy cũng được. Thì ra là thế.



Lên xe, Mặc Sênh hỏi:



- Anh về từ tối hôm qua phải không? Nếu không sao lại có bản tài liệu ở phòng khách.



- Đúng – Dĩ Thâm trả lời không mấy hào hứng, mắt vẫn chăm chú nhìn đường.



Mặc Sênh mím môi:



- Lúc nào thế… sao không gọi em?



- Hơn mười một giờ – Anh trả lời có vẻ miễn cưỡng dừng lại một lát lại nói – Không cần thiết.



Mặc Sênh cười thầm, quay lại nhìn cửa sổ, đang là giờ cao điểm, đường rất đông. Chẳng lẽ quan hệ giữa Dĩ Thâm và chị cứ bế tắc mãi như thế này sao?



- Dĩ Thâm, buổi trưa nếu anh cũng ở khu X chúng có thể cùng ăn trưa không?




- Tiếng Anh của em thế nào? – Dĩ Thâm đột nhiên hỏi.



“Tiếng Anh ư? Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện đó?”



- Cũng tàm tạm nhưng em học chưa hết năm thứ tư – Câu nhắc lại rất hay – Lần đầu tiên đến Mỹ, điểm thi Anh ngữ của chị là 4,5 điểm.



- Hôm nay em đi với tôi – Dĩ Thâm tuyên bố.



- Sao? – Mặc Sênh ngạc nhiên nhìn anh – Đi đâu?



- Đến văn phòng giúp tôi dịch tài liệu.



***



“Không dịch được!”



Mặc Sênh tức giận nhìn tập tài liệu trên bàn, vô lí quá, mấy năm ở nước ngoài chẳng lẽ uổng công. Hỏi Dĩ Thâm ư? Ngẩng đầu nhìn sang hình như anh rất bận, chị không dám quấy rầy.



Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Dĩ Thâm một tay cầm tập tài liệu, tay kia nhấc điện thoại.



- Alo, tôi đang ở văn phòng… thôi, hôm nay tôi có việc…



Đầu dây bên kia nói gì đó, Dĩ Thâm bật cười:



- Anh Chu, anh cũng quay ra làm bà mối từ bao giờ thế?



Tiếng Chu từ đầu dây bên kia:



- Không phải, là do lần trước bà xã mình đến bệnh viện trông thấy cậu, bà ấy rất ưng, nhất định muốn giới thiệu cho cô cháu mình. Nói thật nhá, không phải tôi nói hay cho người nhà mình đâu, nhưng cô cháu tôi không phải hạng xoàng, học thức, ngoại hình, phẩm chất chẳng kém gì cậu, Dĩ Thâm cậu nên suy nghĩ nghiêm túc!



Dĩ Thâm cười:



- Anh Chu, chẳng lẽ anh muốn tôi ngoại tình sao?



- Ngoại tình? – Chu nghiêm mặt – Cậu nói là cậu đã cưới vợ? – Nhưng lại lập tức bác bỏ – Đừng đùa, Dĩ Thâm, bất kì ai cưới vợ đều có thể, nhưng Hà Dĩ Thâm thì tuyệt đối không.



Lại thế nữa!



Gác máy, Dĩ Thâm nhìn sang Mặc Sênh đang cắm cúi làm việc.



Lại cắn bút.



Vẫn thói quen cũ.



Trước đây không giải được toán vi tích phân, cắn bút một hồi rồi đưa bài cho anh, cười nịnh:



- Dĩ Thâm…



Chỉ tội cho anh, ai bảo học luật mà giỏi toán hơn sinh viên mấy khoa tự nhiên.



- Dĩ Thâm… Không dịch được – Mặc Sênh ngẩng đầu cầu cứu.



Dĩ Thâm đến bên chị, theo thói quen, lấy bản tài liệu trong tay chị:



- Chỗ nào?



- Đây, cái này dịch là gì?



mobilia personam sequntur.



Tài sản kèm theo.



Một danh từ rất chuyên môn, tiếng Latinh, chị không biết cũng phải.



Hơi thở của Dĩ Thâm rất gần, vấn vương quanh mặt Mặc Sênh. Bỗng chị nhớ lại những lúc cùng ngồi học bài với nhau ngày xưa, Dĩ Thâm bao giờ cũng nói rất nghiêm túc:



- Mặc Sênh, đừng ngồi cạnh anh.



- Tại sao? – Mặc Sênh tự ái, chị đến là để cùng học với anh cơ mà.



- Đừng quấy rầy anh.



Hơi buồn nhưng Mặc Sênh lập tức giơ tay thề:



- Em thề không nói chuyện với anh, không đứng dậy ra ngoài mua đồ ăn vặt, không đi đi lại lại…



Không đợi chị nói hết, Dĩ Thâm nói giọng thiểu não:



- Em có ngồi yên không động đậy cũng vẫn quấy rầy anh.



- Thế là thế nào? – Lúc đó, chị giận đến mức lập tức thu xếp sách vở bỏ đi ngay.



Nhưng hôm nay hình như chị đã hiểu…



Bởi vì anh không làm gì cả, chỉ đứng ngay sau chị, hơi cúi người, một bầu không khí đầy nam tính trong sáng tỏa quanh anh, những sợi tóc của chị vờn nhẹ trên áo khoác anh, chỉ cần chị ngẩng đầu là chạm vào cằm anh.



Chính lúc này đây, anh đang quấy rầy chị mới đúng…



Sau đó trước khi ý thức được mình đang làm gì, Mặc Sênh đã đứng phắt dậy, nhảy ra ngoài, va đầu vào cằm anh.



- Em làm gì vậy? – Dĩ Thâm giật mình, đưa tay sờ cằm vừa mới bị đụng đau điếng.



- À, em… – Nhưng sao có thể nói điều đó với anh, chị đỏ mặt nói – Em… em muốn đi ăn cơm.



Nói xong mới thấy hơi ngượng, lí do đến hay, bây giờ mới là… liếc nhìn đồng hồ trên tường, chưa đến mười rưỡi.



- Bây giờ ư? – Dĩ Thâm quả nhiên cau mày.



- Đúng thế, sáng nay em ăn ít quá – Chị bướng bỉnh đáp.



Liếc nhìn đống tài liệu chất như núi trên bàn nhưng thấy mặt Mặc Sênh nhăn nhó vì đói, Dĩ Thâm đành phải đầu hàng.



Biết ngay mà, đưa cô ta đến văn phòng là một sai lầm!



Hết chương 7