Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 99 : Phá trận, Bị thương (2)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, người này thật không tầm thường. Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng chính là đang chờ bọn họ.
Sắc mặt Diêm Cận nặng nề, ánh mắt giống như có lực xuyên thấu, nhìn người nọ một lát, sau đó chắp tay, nói: “Tại hạ Diêm Cận, đêm đến xông vào vào phủ, xin rộng lòng tha thứ.”
Nhạc Sở Nhân nhìn Diêm Cận một cái, mặc dù hắn nghiêm trang, nhưng mà nàng lại cảm thấy hơi buồn cười, đã xông vào trong nhà người ta rồi, còn rộng lòng tha thứ cái gì nữa đây.
“Trung Vực Nguyên soái, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Nam nhân trung niên kia mở miệng, âm thanh trầm tĩnh mang theo dấu vết của năm tháng.
“Chắc hẳn ngài chính là chủ nhân Tần gia Tần Như Hải, Tần lão bản sao, như vậy tối nay Tần lão bản ngồi ở đây vậy chắc chắn đã biết chúng ta là khách không mời mà tới. Chúng ta không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề, Tần lão bản sẽ khoanh tay chịu trói chứ?” Từng chữ từng chữ Diêm Cận nói ra như tiếng trống, nghe hắn nói tuyệt đối sẽ làm cho người khác tự động lên tinh thần.
Sắc mặt Tần Như Hải trầm ổn, giống như Diêm Cận đã từng nói, hắn biết tối nay sẽ có người đến, cũng biết bọn họ tới nơi này chính là vì đối phó hắn.
“Hay là ba vị đi vào đây ngồi một chút, chuyện các ngươi muốn biết rất nhiều, vậy sao không nghe tại hạ nói từng chuyện?” Đứng lên, Tần Như Hải chắp một tay sau lưng, khắp người tản mát ra phong độ của người trí thức.
Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua mặt đất trong phòng, gian phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, cũng không thấy có cái gì khả nghi. Diêm Cận cũng như vậy, nhìn lướt qua, sau đó dẫn đầu cất bước đi vào phòng.
Sau đó Nhạc Sở Nhân bước vào, mới vừa đặt một chân xuống nàng giật mình khi không thấy Diêm Cận chỉ cách nàng không quá hai một bước chân. Mà lại nhìn thấy Tần Như Hải rất rõ, hắn vẫn đứng nơi đó nhìn bọn họ.
Đưa tay nắm vào trong hư không một cái, trong không gian trong suốt không thấy gì lại nắm được tay Diêm Cận, nàng dùng sức kéo hắn về sau, nửa người của Diêm Cận xuất hiên nhưng nửa người còn lại giống như ẩn thân.
Vậy mà, thân thể Diêm Cận lại đang rơi vào mảnh hư vô kia, một chân còn lại của Nhạc Sở Nhân vẫn còn đặt ở ngoài ngưỡng cửa, sức lực của nàng không thể kéo hắn ra ngoài được, nếu không kéo hắn ra ngoài thì nàng cũng bị hắn kéo ngược trở lại vào trong phòng.
Diêm Cận không thèm nhìn hắn một cái, giơ tay lên: “Bắc Vương, xin mời!”
“Cùng nhau đi thôi.” Hai người cùng nhau cất bước, nhưng mà chỉ trong nháy mắt lại không nhìn thấy hai người sau khi bước vào phòng.
Cảnh tượng này rất quỷ dị, rõ ràng mới đứng trước mắt nhưng đột nhiên lại biến mất. Bốn phía yên tĩnh chỉ nghe được hô hấp của chính mình, Nhạc Sở Nhân đi tới cách cửa phòng nửa thước thì dừng lại, sàn nhà, phòng khách được quét dọn rất sạch sẽ, ngọn đèn dầu yếu ớt sinh ra cảm giác rất quỷ dị.
Tần Như Hải vẫn duy trì cái tư thế đó đứng trong phòng, giống như đang nhìn ra ngoài cửa. Nhưng nếu nhìn kỹ, hắn đang đứng ở giữa phòng.
“Này, Tần phú thương, có phải ngươi đang nhìn hai người bọn họ?” Nghiên cứu tầm mắt của hắn, Nhạc Sở Nhân mới đưa ra kết luận này.
Tần Như Hải không nhúc nhích, cũng không để ý đến Nhạc Sở Nhân.
“Ta biết ngươi đang nhìn hai người bọn họ, như vậy hai người bọn họ cũng sắp phá trận của ngươi. Bởi vì từ trên mặt của ngươi ta thấy được hai chữ kính nể, như một vị anh hùng thiếu niên, đáng tiếc ngươi lại quen biết quá muộn!” Nhạc Sở Nhân thở dài lắc lắc đầu. Cơ bản Tần Như Hải không phải là thương nhân, lại không phải là kẻ đại gian đại ác. Khắp người tản ra phong độ của người trí thức, giống như một sĩ tử sống ẩn dật.
“Thời vận không đợi ta! Anh hùng xuất thiếu niên, thế hệ này anh hùng xuất hiện lớp lớp.” Cuối cùng Tần Như Hải cũng mở miệng, hơn nữa trên mặt còn xẹt qua nụ cười nhưng lại có chút bất đắc dĩ.
Trong con ngươi Nhạc Sở Nhân hiện lên một chút phức tạp: “Thì ra không phải tất cả mọi người đều tình nguyện vẽ đường cho hươu chạy.”
Cuối cùng tầm mắt Tần Như Hải cũng dời đi, nhìn Nhạc Sở Nhân, trên mặt hắn mang theo nụ cười: “Sống một đời người, đương nhiên có vô số trách nhiệm đè trên vai. Trung nghĩa khó toàn, chỉ có thể lựa chọn một thứ để tận tâm tận lực. Dù biết là sai lầm, là không muốn, nhưng cũng phải làm tới cùng.”