Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 101 : Chân tướng, Cùng đường (2)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


“Cút đi.” Nhạc Sở Nhân trừng mắt liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi, bóng lưng thon dài tràn đầy tức giận và im lặng.



Bước nhanh tới xe ngựa, từ xa Thích Phong đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nhạc Sở Nhân, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết Bùi Tập Dạ lại làm chuyện gì quá đáng.



“Vương phi, ngài không sao chứ?” Đưa tay đỡ nàng lên xe ngựa, Thích Phong vừa nhỏ giọng hỏi.



“Không sao, trở về.” Nhạc Sở Nhân trả lời ngắn gọn, ngay sau đó tiến vào xe ngựa.



Nhanh chóng rời khỏi ngoại thành, chỉ còn Bùi Tập Dạ đứng đó nhìn chiếc xe ngựa đi xa dần, ánh mắt xa xăm. Hắn muốn có nàng, không có không được, từ nhỏ đến lớn, hễ là chuyện hắn vừa ý, cuối cùng đều sẽ rơi vào trong tay hắn. Lần này cũng giống vậy, hắn tin tưởng mười phần, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.



Mùng sáu, Thái tử Phong Duyên Thiệu làm lễ cưới.



Từ sáng sớm, cả Hoàng Thành cực kỳ náo nhiệt. Mặc dù dân chúng không thể vào Hoàng cung tham dự hôn lễ, nhưng có thể nhìn thấy đội rước dâu đưa Thái tử phi Diêm Tô vào cung. Cấm quân không chặn đường, dân chúng chỉ cần đứng ở ven đường là có thể chứng kiến đội rước dâu. Long trọng như vậy, con nít không hiểu chuyện cũng muốn tham gia vào.



Sáng sớm, Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân đã chạy thẳng tới Hoàng cung, cửa cung rộng mở, một lát nữa thôi đội rước dâu sẽ đi qua cửa cung này, thảm đỏ trải trên đất trùng điệp không thấy điểm cuối.



Triều thần và khách mời tham dự hôn lễ đều tập trung hai bên tế đàn, phóng tầm mắt nhìn ra xa toàn là đầu người, một màu đen mênh mông.



Vừa vào cung lập tức tới nơi này, ước chừng còn nửa canh giờ nữa đội rước dâu mới đến, mọi người đã chờ ở đây thật sớm, thân thể không nhịn được cũng có chút đứng không yên.




“Thái tử điện hạ Thiên tuế thiên thiên tuế.” Hai huynh muội đi tới trước bậc thang, Phong Duyên Thiệu cũng đã đi xuống bậc cuối cùng. Quân sĩ của Diêm Cận thẳng hàng kéo dài hết thảm đỏ, họ đồng loạt quỳ một chân trên đất, tiếng hô giống như sấm rền, vang vọng khắp bầu trời ở tế đàn, làm chấn động lỗ tai người nghe.



Phong Duyên Thiệu cầm tay Diêm Tô, lịch sự nho nhã, khiêm tốn rộng lượng giống như một người đáng để tôn kính.



“Chư tướng đứng dậy đi.” Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Diêm Cận: “Bổn điện ở chỗ này đa tạ Diêm Tướng quân, thủ hộ ở biên quan Đại Yến của ta không để ngoại địch quấy nhiễu. Bổn điện ở chỗ này cho Tướng quân một bảo đảm, sự đối đãi ngày sau của Thái tử phi cũng giống như sự đối đãi của bổn điện. Xin Tướng quân yên tâm, cũng xin Diêm lão Tướng quân trên trời yên tâm.”



Nói một phen, tuy không có khí thế như sấm rền của các quân sĩ, nhưng nếu người nghe đều nghe được sự chân thành trong từng lời nói. Lời Phong Duyên Thiệu đảm bảo giống như con người của hắn, tuyệt đối làm cho người ta không hoài nghi được.



“Đa tạ điện hạ. Mạt tướng đương nhiên tẫn chức (làm hết bổn phận của mình mn ạ) phòng thủ, liều mình hi sinh vì Đại Yến.” Quỳ một chân trên đất, âm thanh của Diêm Cận vang vọng khắp nơi. Nhìn Diêm Cận đang quỳ dưới đất, ánh mắt Diêm Tô ngấn lệ, những lời này hắn nói ra, như vậy hắn đã dâng tính mạng của mình cho Đại Yến rồi. Suy nghĩ một chút nàng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, nếu bọn họ đều là những đứa bé của những gia đình tầm thường, có lẽ có thể thật đơn giản vẫn giúp đỡ lẫn nhau đến khi tóc trắng xoá.



Người xung quanh đều than thở, than thở cho Trung lãnh thổ Nguyên Soái đại trung đại nghĩa. Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, trường hợp như thế, dù ít hay nhiều nàng có chút cảm thấy bi thương.



Vì Diêm Cận mà bi thương, cũng vì thói đời này.



Phong Duyên Thiệu cầm tay Diêm Tô đi lên tế đàn, Diêm Cận đứng lên, hơi thở lạnh lùng vẫn còn quanh quẩn trên người hắn, nhưng khi nhìn đến bóng dáng của Diêm Tô thì trong đôi mắt hắn xẹt qua tia vui mừng. Nàng lập gia đình, hắn cũng không còn gì bận lòng, cha mẹ trên trời cũng an tâm.



Nghiêng đầu, khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên tế đàn thì có một người lại đang nhìn hắn. Chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại giật mình, nhìn vào đôi mắt kia, dường như hắn không muốn dời đi.