Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 103 : Gặp tập kích, toàn bộ bị thương (2)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
“Chúng ta trở về rồi nói tiếp, cả người ngươi đều ướt hết rồi.” Lôi tay áo của hắn kéo đi xuống núi. Trên thềm đá, chồn tía rối rít tránh ra, từng cái tai vểnh lên, đứng bằng hai chân nhìn hai người bọn họ rời đi.
Đuổi theo bọn gà rừng, Thích Phong vẫn đứng dưới chân núi. Thấy hai người Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận cùng nhau đi xuống, hắn rất kinh ngạc. Nhưng mà sắc mặt Nhạc Sở Nhân không vui, bộ dáng Diêm Cận lại mệt mỏi làm cho hắn không cách nào mở miệng hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
Trở lại thiền viện, đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị từ sớm, Đinh Đương thấy nhiều hơn một người, lặng lẽ ra khỏi phòng đi lấy thêm một bộ bát đũa ở phòng ăn, nếu không nàng sẽ không có bát đũa để ăn.
“Thích Phong, ngươi đi chuẩn bị cho Diêm Cận một bộ y phục sạch sẽ. Ta có chuyện muốn nói với hắn, không có việc gì đừng quấy rầy.” Rót cho Diêm Cận một chén trà nóng, Nhạc Sở Nhân phân phó Thích Phong đang đứng bên cạnh.
Thích Phong gật đầu, nhìn hai người bọn họ một lúc lâu, sau đó rời đi.
Trong phòng chỉ còn hai người, Nhạc Sở Nhân cầm tay Diêm Cận, hai ngón tay đặt lên cổ tay hắn, sau đó nói: “Ngươi không chỉ mệt mỏi, mà còn bị tổn hại nguyên khí (sinh lực).” Thảo nào sắc mặt hắn cực kỳ kém.
Nghe nàng nói như thế sắc mặt hắn cũng không thay đổi, chỉ hơi gật đầu: “Ta dùng hết sức lực để giao thủ với hắn, từ trước đến nay, chưa bao giờ dùng hết sức như vậy.” Hay những lúc trên chiến trường, nhiều nhất cũng chỉ dùng bảy, tám phần sức lực.
“Lợi hại như vậy sao.” Nhạc Sở Nhân lấy ra một bình sứ ở bên hông, vừa thở dài nói.
“Cao thủ như thế, thế gian thật hiếm thấy.” Diêm Cận giương mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, trong mắt chứa đầy vẻ lo lắng.
“Uống viên thuốc này. Lần này, ta không mang theo thuốc bổ, cái này để cho Kim Điêu dùng, nhưng mà rất hiệu quả đối với những người luyện võ.” Đổ ra một viên thuốc đưa cho hắn, sau đó đặt bình sứ vào trong tay của hắn.
Diêm Cận uống không ngần ngại, nghỉ ngơi một lát, sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều.
Đi tiếp một đoạn nữa lập tức gặp một đám người mặc bạch y đi từ dưới chân núi lên, không dưới mười người.
Cả đám hộ vệ và cả Diêm Cận khi vừa nhìn thấy, tay đặt ngay chuôi kiếm, tất cả đều cảnh giác.
Khi hai bên giáp mặt nhau, chỉ trong nháy mắt, dường như hai bên đã bỏ lỡ thời cơ nhưng thời điểm đi ngang qua nhau, đám người mặc bạch y thay đổi động tác, tơ lụa màu trắng uyển chuyển như rắn độc, len qua khe hở của đám hộ vệ, mang theo tiếng gió bay thẳng đến Nhạc Sở Nhân.
Chúng hộ vệ đồng loạt xuất kiếm, Diêm Cận ôm lấy Nhạc Sở Nhân bay về phía sau mấy bước né tránh tơ lụa trắng, hộ vệ giao đấu với bọn mặc bạch y, trời trong nắng ấm, không gian yên bình trên Chỉ Sơn, trong nháy mắt bị phá hủy.
Một bên dân chúng lên xuống núi kinh hô né tránh, một bên bóng người bay nhanh qua lại, gió phát ra từ những đường kiếm làm đất bằng phát ra tiếng nổ. Trên núi Phật quang phổ chiếu, nơi đây đao phong bóng kiếm.
Diêm Cận bảo vệ Nhạc Sở Nhân, Thích Phong bảo vệ cho Đinh Đương, hộ vệ và đám người mạc bạch y hỗn chiến, trắng đen rõ ràng, đan xen vào nhau, gió lớn gào thét, đều là người có bản lãnh, không phải giả dối.
Một người mặc bạch y nhảy ra khỏi cuộc chiến, giơ tay, lụa trắng bay thẳng tới Nhạc Sở Nhân đang đứng bên cạnh Diêm Cận.
Diêm Cận kéo nàng tránh thoát, đồng thời đưa tay bắt được tấm lụa trắng, hai luồng sức mạnh chạm nhau, tấm lụa nứt ra, chia thành hai đoạn.
Lúc này, Nhạc Sở Nhân rất choáng váng, hông bị cánh tay Diêm Cận siết chặt rất đau, bọn họ giao thủ gió lớn gào thét, thổi tới mặt nàng giống như bị đánh, nóng hừng hực.
Muốn lấy phấn độc bên hông, nhưng bị Diêm Cận ôm lùi về sau, thỉnh thoảng hắn nghiêng người ngửa ra sau hoặc sang trái hoặc sang phải, nàng không thể lấy phấn độc được, chỉ có thể nắm lấy y phục của hắn, đảm bảo bản thân không bị ngã xuống, tránh phiền toái cho hắn.