Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 104 : Tránh né, Bắc Vương biết chân tướng(3)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
“Cảm giác tốt chứ?” Cười nhìn nàng, chính là không cần bắt mạch, bộ dạng của Diêm Tô lúc này chính là có hỉ.
Diêm Tô mím môi cười cười, nhìn phu thê bọn họ mỗi người một cái, sau đó ngồi xuống nói: “Cũng may, chỉ là rất thích ngủ.”
“Hiên tượng này rất bình thường. Cái này cho ngươi, mỗi ngày ăn một viên, ta tới xem một chút.” Nàng đi tới, đem bình sứ vẫn cầm trong tay đứa cho cung nữ bên cạnh, sau đó cầm tay Diêm Tô lên, hai ngón tay đặt lên mạch.
Diêm Tô cũng rất phối hợp, so sánh với Thái y của Thái y viện, nàng tự nhiên tin tưởng Nhạc Sở Nhân hơn. Mấy ngày nay nàng tuy vẫn không gặp bất kì dược liệu độc vật nào nhưng nàng vẫn cố gắng đọc sách. Tỉnh ngủ lại xác định một lát, mệt lại ngủ tiếp.
“Tất cả đều bình thường. Việc ngươi cần làm bây giờ là hảo hảo nuôi dưỡng. Có lẽ nửa tháng sau ngươi sẽ có chút phản ứng kịch liệt, đó cũng là bình thường, không cần phải sợ.” vỗ vỗ bả vai Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân ra dáng một đại tỷ.
Diêm Tô gật đầu: “ta biết rồi.”
Trở lại bên canh Phong Duyên Thương rồi ngồi xuống, cầm lên trà giả nhiệt cung nữ bưng, đối diện với Diêm tô vẫn có ý cười, Diêm tô đem tầm mắt từ trên người Nhạc Sở Nhân chuyển sang Phong Duyên Thương.
“Lão Thất, nghe nói ngươi bây giờ đối với Sở Nhân một tấc không rời, thời điểm mới nghe ta còn không tin nhưng giờ thì tin rồi.” Theo lý thuyết hậu cung nàu của nàng nam nhân không thể tùy ý tới, Diêm cận là thân huynh (anh trai ruột) của nàng trước khi đến cũng cần phải báo trước. Chỉ là lúc này nhìn Phong Duyên Thương khắp người một bộ dạng thiên kinh địa nghĩa, đến Phong Duyên Thiệu cũng không thể nói gì hơn.
“Nguy hiểm phía trước đến bất kì, tất nhiên phải làm tốt đề phòng.” Phong Duyên Thương từ tốn trả lời, ngồi an tĩnh một chỗ mà cũng tựa như phát ra quang thể (toàn thân phát sáng ấy).
Diêm Tô gật đầu một cái: “May mắn lần trước Sở Nhân chỉ bị thương nhẹ, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta thật không dám nghĩ tiếp.” Hơn nữa đến nay vẫn chưa tra ra các thích khách từ đâu đến, dưới chân Thiên tử, liên quan đến chính là mặt mũi của Đại Yến.
Nhạc Sở Nhân xoay đầu nhìn hắn, bởi vì hai cái ghế dựng sát nhau, cho nên hắn khẽ nghiêng người liền dựa gần nàng: “Không có nguyên nhân, chính là không biết.”
Phong Duyên Thương thấy vậy hơi nhíu mày, rõ ràng không thích nghe những lời này.
“Nếu Lão Thất thấy việc này khó có tin, vậy chuyện này liền gia cho phu thê đệ. Chỉ là hiện nay địch trong tối, ta ngoài sáng, hai người phải cẩn thận.” Phong Duyên Thiệu mở miệng liền đánh vỡ hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Vâng.” Phong Duyên Thương đáp lời, bên kia Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, muốn cử hắn đi Bắc Cương? Nói thật, nàng không muốn đi!
Diêm Tô nhìn Nhạc Sở Nhân, nàng cũng lo lắng. Nàng không tin tưởng Bùi Tập Dạ giống bọn họ, cùng hắn hợp tác không khác gì lột da hổ. Phong Duyên thương cùng Nhạc Sở Nhân tất nhiên đều thông minh nhưng đến lúc đó đến điah bàn người khác, mãnh long không áp được thổ địa xà, nếu có nguy hiểm, Diêm Cận ở biên quan cũng không thể cứu được bọn họ.
Nhớ tới Diêm Cận, Diêm tô không khỏi âm thầm thở dài. Ngọc Lâm phương trượng đã từng nói qua, Diêm Cận là Cô Tinh chi mệnh, khi đó nàng không tin, số mệnh bọn họ đều do bản thân làm chủ, làm sao có thể cô độc đến già?
Nhưng bây giờ nàng lại có chút tin. Nhất là thấy Nhạc Sở Nhân nàng lại càng thêm tin tưởng.
Lời của tác giả:
Thân môn, hôm nay Thính Phong tạm thời có chuyện, ngày mai sẽ bù lại.