Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 106 : Kế hoạch nam nhân, Bắc Vương đụng vào nhau (đừng hỏi mình, mình không biết nó có nghĩa là gì đâu==”) (3)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh cũng đã thôi thổi địch, trong rừng cây tên bạch y nhân vốn dĩ đã trở thành thây khô, máu mất hết. Mà đám con trùng nhỏ kia con nào con nấy cũng mập mạp hẳn lên, tiếng địch dừng lại, bọn chúng cũng thôi không phát ra tiếng ông ông nữa, hơn nữa cũng thôi không ở chế độ công kích, giờ chúng hiền y như đám ruổi trâu vo ve vo ve trên đỉnh đầu mọi người. Chỉ khác mỗi điểm bọn chúng con nào cũng đầy một bụng máu đỏ, chứng minh cho việc vừa nãy bọn chúng làm không hề tốt.
Tiếng địch ngừng, Phong Duyên Thương quay lại nhìn Nhạc Sở Nhân, tử địch xoay vòng vòng trong lòng bàn tay nàng, tầm mắt dừng trên tám người áo đen: “Ám vệ?”
Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, không nói gì.
Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, những hộ vệ đi theo nàng vói tám người này thực sự không giống nhau, trên người tám người này phảng phất sát khí.
“Đi thôi, về sau nói với nàng tỉ mỉ cũng không muộn.” Phong Duyên Thương không cho nàng có thời gian nghi hoặc liền nắm tay nàng tiến về phía trước, tiếp theo là tám người áo đen, các hộ vệ nhìn có vẻ có chút buồn bực. Họ là Thiên Tự đệ nhất hộ vệ nhưng khách quan mà nói, bọn họ địch không lại Thiên Tự đệ nhất ám vệ, Thiên Tự đệ nhất ám vệ đều do một tay Phong Duyên Thương tự mình bồi dưỡng. Có lẽ đó chính là nguyên do tạo nên sự khác biệt, các huynh đệ hộ vệ vì vậy mà có vể chênh lệch rất nhiều.
Đi vào sâu trong rừng cây, nơi tám hắc y nhân cùng mấy bạch y nhân giao thủ. Hai phe tranh đấu, hai người bạch y nhân bị thương chảy máu, đám tiểu côn trùng liền điên cuồng tập kích bọn hắn, nếu không có bọn chúng cũng khó có thể địch lại được hai tên áo trắng võ công cao cường kia. Bọn họ tuy là cao thủ nhưng địch không lại đám tiểu côn trùng có cánh.
Lúc bọn họ đi, đám tiểu côn trùng cũng kéo cái bụng bự từ bốn phía đi theo, nếu chỉ có một hai con mà nói, xem ra có đôi chút khả ái.
Rừng cây rất sâu, mặt trời đã chiếu lên tận đỉnh núi đoàn người mới ra khỏi, thành trì gần đây nhất ít cũng còn mấy dặm nữa, đi bộ có lẽ nửa đêm mới đến nơi.
Chỉ là tám ám vệ mới nhập cuộc có chút chuẩn bị, tiếng hí vang lên phía xa xa, tiếng ngựa thở phỉ phò qua lỗ mũi, sau một khắc liền thấy mấy con ngựa nhanh chóng chạy tới, nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Không cần phải đi bộ nữa.” Nhạc Sở Nhân hé miệng cười,phải mất rất lâu mới ra được khỏi núi, nàng một đường vừa đi vừa ăn vạ nhõng nhẽo Phong Duyên Thương, cặp chân nàng cũng đã ê ẩm.
“Mệt mỏi?” Phong Duyên Thương giơ tay vỗ vỗ sống lưng nàng, ánh mắt dịu dàng nhu tình như nước.
“Ta dám nói trước mặt hắn đấy! Không chỉ dám nói mà còn dám làm cơ. Cái người cổ nhân này chớ có chọc ta, khi dễ ta chàng cũng đừng mong ngày ngày sống an ổn. Coi như chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta, ta có thể ngoài ngàn dặm lấy dễ dàng trinh tiết của chàng đấy.” Bởi vì thoải mái, giữa lông mày Nhạc Sở Nhân tràn đầy hả hê hừ nhẹ, nghe được Phong Duyên Thương cười nhẹ một tiếng.
“Bây giờ nàng muốn lấy cũng được, ta trong mộng mỏi mắt trông chờ.” Hắn nghiêng người đến gần nàng, khí nóng hô hấp phun vào mặt nàng, chọc nàng hí mắt.
“Không bao tiền đâu.” Đẩy mặt của hắn ra, Nhạc Sở Nhân cười khẽ. Nàng nói hươu nói vượn, hắn cũng có thể phụ họa theo nàng, đi theo nàng hắn càng ngày càng không đứng đắn.
Cửa phong bị gõ, Phong Duyên Thương đứng dậy mở cửa. Ám vệ đem thức ăn tới, cửa mở rộng, chỉ trong chốc lát, tiểu nhị bưng nước tới, đổ đầy thùng tắm sau bình phong, tất cả đều đã được chuẩn bị xong.
Từ trên giường xuống dùng bữa qua loa, Nhạc Sở Nhân liền ra khỏi phòng, nhìn về gian phòng ở giữa, cửa sổ còn mở, chỉ là đã không còn thấy chuột đồng.
Hành lang không người, Nhạc Sở Nhân huýt sáo một hơi, chỉ thấy ở cửa sổ có cái bóng xẹt qua, nháy mắt lại lần nữa, bóng đen kia đã chạy đến bên chân nàng, chính là cái đồ chuột đồng béo mới vừa ăn hạt dưa kia.
Nhạc Sở Nhân mím môi, nhấc chân đá cái đồ mập mạp kia sang bên cạnh: “Tiểu súc sinh, còn nhớ ta sao? Nhìn ngươi sống thật tốt, người đã thêm mấy vòng thịt rồi.”
Chuột đồng hai chân trước bắt chéo nhau chọc Nhạc Sở Nhân cười khẽ.
Vào lúc này, căn phòng kia khẽ mở, sau một khắc xuất hiện một hồng y nữ tử sinh xắn lanh lợi, tướng mạo cổ điển, nhìn kĩ thì cũng là người quen.
Nữ tử kia liếc mắt thấy Nhạc Sở Nhân liền sững sờ, Nhạc Sở Nhân nhìn nàng mím môi cười coi như chào một tiếng: “Điệp Nhi cô nương, xem khí sức ngươi rất tốt, chắc hẳn hiện tại ngươi rất khỏe mạnh.”