Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 108 : Diệt, hộc máu (tt)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Giấc ngủ này rất thoải mái, không một chút mộng mị. Đợi đến lúc nàng mở mắt, căn phòng đã tràn đầy ánh nắng, nhất thời mắt không phản ứng kịp mà phải nhắm lại.
Một lần nữa mở mắt, híp híp mắt nhìn người ngồi đầu giường, đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai đến nhân thần đều căm phẫn, Nhạc Sở Nhân hé miệng cười, lười biếng duỗi chân đá hắn một cước: “Chào buổi sáng.”
“Không còn sớm nữa đâu, mặt trời chiếu đến mông rồi.” Nói xong hắn đưa tay cách một lớp chăn mà vỗ mông nàng.
“Hả? Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Bên ngoài có mặt trời? Nhạc Sở Nhân nhớ lúc bọn họ xong việc là đã quá buổi trưa.
“Một ngày một đêm.” Hắn ôm nàng ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân giơ tay gạt tóc mai ra sau tai liền phát hiện mình đã được đổi y phục.
“Không cần nhìn, là ta đổi.” Mỗ nam rất nhanh thừa nhận, tỏ rõ mọi việc đều tự tay hắn làm cho nàng
Nhạc Sở Nhân hé miệng, ngẩng đầu liếc hắn một cái, một tia sáng nguy hiểm xẹt qua đáy mắt: “Hài lòng không?”
Khóe môi Phong Duyên Thương cong lên, trong mắt phượng xinh đẹp nhộn nhạo ôn nhu cùng dịu dàng, ngập tràn dung túng: “Hài lòng, hết sức hài lòng.”
“Sắc quỷ.” Nàng lại giơ chân đá hắn, Phong Duyên Thương cũng không buồn tránh, cú đá hời hợt liền rơi trên người hắn.
Đưa tay vỗ vỗ lên lưng nàng, hắn hỏi: “Còn khó chịu nữa không?”
Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng cong cong: “Hù dọa chàng phải không? Ta thật sự không có việc gì cả, ói mấy ngụm máu cũng chẳng thấm vào đâu, mỗi tháng ta đều chảy máu mà, chả phải ta vẫn sống rất tốt đấy sao?”
Đối với tư thế của nàng, Bùi Tập Dạ cũng không thấy bất mãn, vẫn cười mị mị như cũ: “ Thiên Thánh tổ là phản đồ của Vu giáo, chạy trốn cũng đã gần ba mươi năm. Hiện nay Lão Thánh Tổ đã chết, Vu giáo thu lại lệnh truy nã nhưng còn có một số việc còn cần lão nhân gia ngài giải đáp, Cẩn Vương phi liệu có biết Thiên Thánh tổ đang ở đâu không?”
Vừa nghe đến cái này, mi tâm Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu, Thiên Thánh tổ? Cái vị mà nàng suốt ngày phải dâng hương, vị Tổ sư gia kia họ Thiên, tên Tổ Thiên. Xem ra thật cùng một người, không có nhầm lẫn.
“Ngươi nói người kia ta không biết, bản lĩnh của ta học ở đâu chắc ngươi cũng muốn biết, chẳng qua ta không thể nói, duy nhất có thể cho ngươi biết chính là sư phụ ta là một lão thái bà, một lão thái bà âm dương quái khí.” Nàng không cần thiết nói cho hắn lời thừa, trả lời rất dứt khoát.
Bùi Tập Dạ rõ có chút không tin, nhưng gương mặt Nhạc Sở Nhân lại viết rõ “Ngươi tin hay không thì tùy, lời ta nói toàn bộ là sự thật”, làm cho hắn không còn lời nào để nói.
“Bắc Vương nghi ngờ Vương phi không có lời giải đáp, hơn nữa thực sự không tìm được đáp án. Không biết bây giờ Bắc Vương có thể thương lượng cùng bổn vương một số việc được không?”Phong Duyên Thương mở miệng, mộ bộ dạng vân đạm phong khinh, khóe mắt đuôi mày có một cỗ ngạo nghễ.
“Trẫm quả thật đến đây cũng vì chuyện này, lần này hợp tác cùng Cẩn vương phi thường sảng khoái, hi vọng lần sau có cơ hội chúng ta cùng hợp tác.” Ngón trỏ Bùi Tập Dạ khẽ gõ lên bàn, quanh thân tràn ra khí thế không thể coi thường, mặc dù hắn đang cười híp măt nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giống Tiếu diện hổ (hổ mặt cười: giống như câu sói xám đội lốt cừu như bên mình.”
“Hợp tác đương nhiên rất tốt, chỉ sợ lần sau Bắc Vương phải cắt đất của mình rồi.” Phong Duyên Thương khẽ cười, khuôn mặt tựa như làn gió xuân, thế nhưng lời nói lại mang theo đối chọi gay gắt.
“Ha ha ha, lời này của Cẩn vương thật khiến trẫm áy náy, trẫm làm sao lại không có cái dã tâm như Cẩn vương?” Bùi Tập dạ cười to, hai người không ngừng đâm chọc lẫn nhau.
Nhạc Sở Nhân khẽ vặn lông mày, nàng rất không vui khi nhìn thấy cái trường hợp này, minh bao ám biếm không bằng mắng chửi trực tiếp, thống khoái biết bao.
“Các ngươi từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài một chút.” Nhạc Sở Nhân đứng dậy, xoay người rời đi. Bóng dáng nàng dần biến mất trong điện, nụ cười trên mặt hai nam nhân kia đồng thời biến mất, nhiệt độ trong điện dần giảm xuống, loáng thoáng còn có tia đao phong.