Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 109 : Bảo trì trong sạch, Lòng hư vinh (3)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Trên mặt không chút nào che giấu sự ghét bỏ, Nhạc Sở Nhân không chút biểu cảm nhìn hắn một cái, sau đó xoay người lại: “ Đừng cho Tiểu thương tử nữ nhân nào, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Bùi Tập Dạ cười lên, gương mặt khả ái tuy cười nhưng mất đi sự rực rỡ vốn có, ở nơi có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu này có chút tối tăm.
Hắn xoay người đi thẳng tới thủy tạ, đám người đứng ngoài đình cũng cúi đầu đi qua, mọi người nhìn thấy những cô nương xinh xắn lanh lợi, đều nghe thấy tiếng người nuốt nước bọt truyền ra từ trong thủy tạ rồi.
Từ lúc Bùi Tập Dạ xuất hiện, nữ tử ngồi trong đình với Nhạc Sở Nhân lập tức đứng một bên, cho đến khi Bùi tập Dạ rời khỏi đình, nàng ta mới ngồi xuống lại. Liếc mắt nhìn thủy tạ, sau đó nhìn Nhạc Sở nhân: “Vương phi không cần lo lắng, Hoàng thượng có đưa các cô nương kia cho Cần Vương, Cần Vương cũng không cần.” Nam nhân tao nhã như vậy, làm sao lại giống với những kẻ khác?
“Ta biết. Nhưng cái kẻ làm Hoàng thượng kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, không làm ra chuyện gì xấu xa thì không chịu ngừng.” Quay đầu lại, Nhạc Sở Nhân không nhìn phía thủy tạ nữa, thích làm gì thì làm thôi.
Nữ tử cười khẽ, con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh đèn càng lộ vẻ quái dị: “Chỉ sợ trong thiên hạ này có một mình Vương phi mới dám phê phán Hoàng thượng như thế, hơn nữa hắn cũng không có tức giận.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó lắc đầu một cái: “Ngươi cũng đừng nói như vậy, trong thiên hạ có rất nhiều người phê phán hắn, nhưng mà chỉ có ta đủ thông minh mới dám nói trước mặt hắn.”
“Cho nên, những chuyện như vậy cũng chỉ có Vương phi là dám làm.” Nữ tử kia vẫn cho rằng như thế, không giống với người khác chính là không giống, không thể thay đổi được.
Không muốn cãi cọ nữa, trên bàn đá trà bánh đều có, Nhạc Sở Nhân không có hứng thú muốn ăn. Trong thủy tạ đang ca múa mừng cảnh thái bình, nhìn đám triều thần, dường như trong ngực mỗi người đều có một cô nương, chỉ có một số ít trong ngực trống trơn, từ xa nhìn lại, nghiêm túc như vậy thật sự không thích hợp cho lắm.
Gần nửa canh giờ, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, ca múa vẫn còn diễn ra, một số người uống rượu, trong ánh mắt đã mê ly. Bùi Tập Dạ ngồi trên ghế chủ tọa không biết nói gì đó với Phong Duyên Thương, dường như hai người cũng rất vui vẻ, bóng người mờ mịt, hai người lúc ẩn lúc hiện.
“Ta đi về trước đây, cả ngày hôm nay đều ở bên ngoài, thật sự mệt mỏi.” Nhạc Sở Nhân đứng lên đi ra khỏi đình. Hai mật vệ hiện thân, hộ tống nàng rời đi. Nữ tử cũng đi ra khỏi đình, nhìn Nhạc Sở Nhân cho đến khi nàng biến mất, sau đó xoay người đi vào bên trong thủy tạ.
Tắm rửa xong trở về phòng, người nào đó mặc một bộ đồ trắng ngồi bên giường đọc sách, dáng vẻ giống như nói ‘ta đã chờ nàng lâu lắm rồi’.
Vừa lau tóc ướt chèm chẹp vừa đi vào phòng, đặt mông ngồi xuống giường, Nhạc Sở Nhân không khách khí ném khăn lông cho hắn: “Lau tóc cho ta.”
Để sách xuống, Phong Duyên Thương rất nghe lời, ngồi thẳng người lên lau tóc cho nàng.
“Hôm nay lúc cáo biệt,d.i.3?ndnlequyd0n ngươi và Bắc Vương nhìn vào mắt nhau muốn nhắn nhủ nhau điều gì?” Tỉ mỉ lau tóc cho nàng, Phong Duyên Thương ôn nhu hỏi, giọng nói êm ái, hoàn toàn là giọng điệu ‘ta chỉ tùy ý hỏi thôi!’
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, tùy ý lau nước trên mặt, trên lông mi của nàng còn vương mấy hạt nước nhỏ.
“Nhắn nhủ cái gì? Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta với hắn nhắn nhủ với nhau hả?” Nhưng mà nếu nói nàng nhắn nhủ cho Bùi Tập Dạ cũng được, nhưng cái nhắn nhủ ấy chính là cái nhìn lạnh lùng của nàng.
“Hắn yêu mến ngươi.” Người ngoài cũng nhìn ra được chuyện đó.
“Ha ha, nhưng ta lại yêu mến ngươi, làm thế nào bây giờ?” Nhạc Sở Nhân cười lên, nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt, xinh đẹp vô cùng.
Giương cao khóe môi, một câu nói của nàng đã dỗ dành hắn ngay lập tức, nâng cằm nàng lên, nghiêng người hôn lên đôi môi của nàng: “Một câu nói của ngươi, ta trở thành kẻ chiến thắng.”
“Cảm giác tương đối thoải mái phải không, nếu như ngươi thích, ngày ngày ta đều nói cho ngươi nghe.” Cười khẽ, trong lòng lại thầm mắng, nam nhân, lòng hư vinh không kém gì nữ nhân.