Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 16 : Chờ mong

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Kỳ thật Nhạc Sở Nhân quyết định dạy Thích Kiến dưỡng cổ khống cổ cũng đã trải qua một phen suy nghĩ .



Qua tiếp xúc nàng nhận ra hắn là người có năng lực. Lại nói nàng có khả năng sẽ không dừng lại ở thế giới này lâu, truyền thụ cho Thích Kiến một ít bí thuật độc cổ đơn giản trước hết có thể trong vòng năm năm nuôi dưỡng phúc trùng giúp Phong Duyên Thương hút độc. Thứ hai, Nhạc Sở Nhân thấy có thêm người sẽ đỡ tốn công đối phó với thủ hạ của thái tử a.



Kỳ thật Nhạc Sở Nhân cảm thấy chính mình còn chưa tới trình độ có thể thu đồ đệ. Nàng làm vậy xem như giúp Nhạc Sở Nhân trước đây làm công đức đi, nàng chiếm cứ thân thể của nàng, có lẽ nàng đi rồi, Nhạc Sở Nhân trước kia sẽ trở về. Thích Kiến bái nàng làm sư phụ sau này nhất định sẽ bảo hộ nàng. Ít nhất có thể cam đoan đến Nhạc Sở Nhân thực sự trở về sẽ không chịu thiệt.



Còn có việc báo đáp Phong Duyên Thương, dù sao từ khi nàng tới nơi này, Phong Duyên Thương chưa từng bạc đãi nàng. Tuy hắn có hoài nghi nàng nhưng dù sao cũng là nhân chi thường tình. Nhạc Sở Nhân không thèm để ý nhưng không có nghĩa là nàng có thể vẫn thân cận hắn giống như trước kia.



Mười mấy ngày nay, Nhạc Sở Nhân không có lại gặp Phong Duyên Thương, chuyên tâm dạy Thích Kiến thủ độc chế độc, độc cổ thực ra cũng không phân biệt rõ ràng, muốn dưỡng cổ, phải biết độc.



Nàng cũng là bắt đầu từ chế độc , ăn qua các loại khổ ( khổ ở đây Nguyệt cũng không rõ là cay đắng hay khổ cực nữa >____



Nhạc Sở Nhân hạ đều là mấy thứ tiểu độc không đến nơi đến chốn, Thích Kiến sau khi trúng chiêu sẽ chạy đến trong phòng thí nghiệm của Nhạc Sở Nhân tìm thuốc giải. Nhưng đại bộ phận độc dược của Nhạc Sở Nhân đều không có giải dược ngược lại Thích Kiến tìm đến phòng thí nghiệm luôn vô tình trúng loại độc khác, sau đó biến thành đầy người vết thương nửa chết nửa sống chạy vội tới trước mặt Nhạc Sở Nhân.



Nhạc Sở Nhân mỗi lần đều cười đến không ngừng được, châm chọc khiêu khích một phen, đến khi Thích Kiến còn một hơi tàn mới giúp hắn thi châm phóng độc ( tỷ ác thiệt á @[email protected] ). Lần thứ bảy Thích Kiến từ trong phòng thí nghiệm đi ra, cả người run rẩy nhìn Nhạc Sở Nhân tươi cười đầy mặt giúp hắn thi châm, hắn rồi đột nhiên hiểu được độc dược của Nhạc Sở Nhân căn bản là không có thuốc giải, giải dược chính là kỹ xảo thi châm của nàng.



"Đã hiểu ? Không quá ngốc a."



Nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của Thích Kiến, Nhạc Sở Nhân vui lòng tán thưởng. Nhiều năm qua nàng ăn qua bao nhiêu mệt, lão thái bà kia cũng giống nàng ở thời điiẻm nàng cảm giác muốn chết mới động thủ giúp nàng giải độc. Nay rốt cục đến phiên chính mình , cảm giác này thật đúng là không phải thích bình thường a.



"Hiểu được , thuộc hạ lập tức trở về nghiên cứu huyệt vị cơ thể a."



Thích Kiến cả người mỏi mệt đứng lên, bởi vì mỗi ngày thừa nhận các loại độc phấn cùng khói độc tra tấn, thân thể vốn gầy yếu lại càng gầy. Hơn nữa thường xuyên suốt đêm nghiên cứu các loại sách y độc, hai đôi mắt cũng thâm quầng đáng sợ. Tóc tùy ý buộc ở sau đầu, quần áo ô uế khiến cho hắn thoạt nhìn lại giống cái du hiệp vào nam ra bắc.




"Năm ngày sau là sinh nhật Trần phi nương nương, hoàng hậu nương nương thiết yến ăn mừng sinh nhật Trần phi nương nương. Trước đây bổn vương là không cần tham gia , nhưng mấy ngày trước bổn vương tiến cung gặp qua phụ hoàng, phụ hoàng cũng biết được bổn vương thân thể có chuyển biến tốt. Hôm qua phụ hoàng đã phái người đến truyền lời, muốn bổn vương cùng vương phi tham gia tiệc tối."



"Ngươi mấy ngày hôm trước tiến cung ?"



Nhạc Sở Nhân bắt được trọng điểm, ánh mắt cũng mở to vài phần có vài phần khí thế bức người.



Con ngươi Phong Duyên Thương khẽ nhúc nhích, quả nhiên, nàng vô cùng để ý là kiệu hoa kia, kiệu hoa đó rốt cuộc có cái gì?



"Lúc ấy khẩn cấp, phụ hoàng cấp triệu, không chỉ bổn vương, phàm là hoàng tử vương gia ở hoàng đô đều bị triệu vào cung."



Phong Duyên Thương không nhanh không chậm giải thích.



Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật gật đầu, tuy rằng muốn hỏi một chút hoàng đế triệu bọn họ tiến cung làm gì, nhưng lại cảm thấy cùng chính mình không có bao nhiêu quan hệ. Lại nói, năm ngày sau có thể tiến cung , nói không chừng năm ngày sau nàng có thể đi trở về. Nơi này vốn không phải thế giới của nàng, nàng cũng không nhất thiết phải quản nhiều như vậy.



"Cái này đưa ngươi , những châm này đều chứa kịch độc, một cây có thể dễ dàng làm một con trâu mất mạng trong nháy mắt."



Đem chiếc khăn trong tay đưa cho Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân mâu quang nhu hòa. Nếu như nàng kỳ diệu đi vào thế giới này vì cứu vị soái ca này, như vậy nàng nghĩ nàng đã hoàn thành a.



Phong Duyên Thương tiếp nhận nhìn chăm chú thấn sắc Nhạc Sở Nhân thần sắc, trên mặt nàng lại xuất hiện ánh mắt xa xôi hắn chợt có cảm giác nàng sẽ phải rời khỏi khiến đáy lòng khẽ thắt lại.



Nhạc Sở Nhân chuyển khai tầm mắt nhìn về phía thiên không. Sắp rời đi, trong lòng nàng thực nhẹ nhàng, tuy chuyện nàng mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở thế giới này khiến nàng cảm thấy thực kích thích, nhưng nàng dù sao cũng không thuộc nơi này, cho nên, nàng thực chờ mong năm ngày sau mau chóng đến a.