Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 113 : Mai phục, đau lòng 2

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Khe núi phía trước có một khúc quanh, đi qua khúc quanh này chính là đất bằng, có đồng ruộng, chỉ cần đi qua là đến quan lộ (đường chính).



Thích Phong mỗi bước đều rất cẩn thận, Nhạc Sở Nhân cũng không dám gấp, sắc trời mới hơi tò mờ sáng, nhìn mọi thứ đều tranh tối tranh sáng.



Chỉ còn trăm mét nữa là đến khúc quanh, trên đỉnh núi chợt vang lên tiếng “vút”, sau một khắc một loạt tên bắn tới như mưa, trong nháy mắt, Nhạc Sở Nhân ngẩn người.



Thích Phong phản ứng tương đối nhanh, ôm Nhạc Sở Nhân lùi về phía sau đồng thời rút kiếm ngăn cản, mũi tên vô số, chạm vào thượng kiếm của Thích Phong bắn ra tia lửa, trời chưa sáng mà trong núi dày đặc đao quang kiếm ảnh.



Nhanh chóng lui lại phía sau, Nhạc Sở Nhân nhìn thấy đoạn khúc quanh giữa núi xuất hiện một con bạch mã, trên lưng chở nam nhân mặc bạch y, nàng không thấy rõ dung mạo của hắn nhưng nàng biết hắn đang cười, lại còn cười rất hả hê.



“Quỷ Miến Hứa Xú?” Thích Phong ngăn chặn mưa tên, đồng thời cũng nhìn thấy người nọ, khuôn mặt không cảm xúc nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau một khắc hắn không chặn tên bay đến nữa, ôm Nhạc Sở Nhân điên cuồng chạy.



Thích Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy vậy mà nam nhân bạch y kia vẫn kịp nhận ra hắn, giương cung lên bắn. Hoàng kim đại cung*, mũi tên đúc bằng thép không rỉ có màu sắc trang nhã, nếu bị tên này bắn trúng, hậu quả khó mà lường trước được.



Tên đã lắp vào dây cung, thời điể Thích Phong cùng Nhạc Sở Nhân sắp biến mất, tên đột ngột bắn ra, mang theo tiếng xé gió gào rít mà đến.



*Cung tên lớn mạ vàng



Mũi tên kia hoàn toàn hướng vế phía Nhạc Sở Nhân, tốc độ nhanh chóng đuổi theo hai người, Thích Phong nghe được tiếng gió vội che tay lên ngăn trở. Mũi tên thép xuyên thấu cánh tay hắn, trực tiếp đâm vào lưng Nhạc Sở Nhân.



“A!” Khi mũi tên xuyên vào thịt, Nhạc Sở Nhân giật mình, bị quán tính của mũi tên đẩy ra xa. Thế nhưng mũi tên kết nối hai người lại với nhau, Nhạc Sở Nhân bị lôi lại, sắc mặt Thích Phong trong nháy mắt trắng bệch.




“Bọn hắn khẳng định bây giờ đã bao vây núi, chúng ta muốn ra ngoài cũng khó khăn.” Điều Thích Phong lo lắng nhất vẫn là chuyện này, coi như hắn liều mạng cũng khó có thể mang theo Nhạc Sở Nhân xuyên qua thiên binh vạn mã mà bình an sống sót.



“Trước không vội, sương mù không tan bọn chúng không dám manh động. Lại đây rắc thuốc cho ta.” Nhạc Sở Nhân đem bình thuốc ném qua cho Thích Phong, nàng gian xoay người, đằng sau lưng máu thấm đậm, đến lọn tóc cũng dính toàn máu.



Thích Phong một tay cầm thuốc, một tay nâng nàng dậy, hắn chần chừ, do thân phận cùng giới tính nên hắn có chút e ngại.



“Nhanh lên chút, xé ít vạt áo chỗ vết thương, rắc thuốc lên là được.”  Nhạc Sở Nhân đoán được hắn vân còn rối rắm chuyện nam nữ hữu biệt. Vốn thuốc rắc xong cần băng bó, nhưng thuốc của nàng không cần băng bó vẫn có tác dụng.



“Vâng.” Thích Phong trả lời, một tay xé một ít áo, phần da dính vào áo bị rách ra một ít. Trên y phục đều là máu, trán mồ hôi chảy như mưa. Cầm lên bình thuốc rắc vào miệng vết thương, Nhạc Sở Nhân cắn răng chịu đựng, thuốc có tác dụng nên cực kì đau.



“Một lúc sau thuộc hạ đi xem xét tình hình một chút, nếu có thể thuộc hạ sẽ dẫn bọn chúng đi, Vương phi nhân có hội này thoát ra ngoài.” Bên ngoài sương mù dày đặc mịt mờ, chắc hẳn trời đã sáng, nhưng nơi này cái gì cũng đều không nhìn thấy.



“Không cần người đánh lạc hướng bọn họ, trước dưỡng thương, ta tự có biện pháp đối phó với bọn họ. Hứa Xú, mũi tên ngày hôm nay ta sẽ tự tay trả lại cho hắn.” nàng dựa eo vào mấy nhánh rễ cây, phía sau lưng nơi vết thương nóng lên như có lửa đốt. Chỉ là nàng nhớ tới Hứa Xú, đau đớn dịu lại không ít, thù này chắc chắn đã kết.



“Bọn họ nhất định đang ở bên ngoài chặn chúng ta, thuộc hạ bị thương, mang theo Vương phi không thể thoát ra ngoài.” Thích Phong vẫn cho rằng bản thân đánh lạc hướng để Nhạc Sở Nhân chạy trốn là một kế có vẻ khả thi.



“Nghe lời ta, ta nói ta có biện pháp là có biện pháp. Nếu không phải bị thương, chắc chắn ta sẽ dẫn ngươi xông ra ngoài.” Nhạc Sở Nhân nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt dọa người, cánh môi cũng mất đi huyết sắc vì mất máu quá nhiều.



Thích Phong không hề lên tiếng nữa, cánh tay bị tên bắn vẫn không cử động được, vết thương đau nhức không chịu nổi. Kể từ khi bắt đầu làm hộ vệ cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn bị thương nặng đến vậy.