Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 113 : Mai phục, đau lòng 4

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Vén tóc của nàng lên nhìn, sau lưng y phục đã bị hong khô, máu khô loang lổ ra cả lưng, quai hàm vô ý thức căng cứng lại, sau đó mới xem xét vết thương của nàng.



“Đau.”Người nắm trong ngực hắn thấp giọng hô, từ lúc hắn ôm nàng vào lòng, nàng đã tỉnh.



“Còn biết đau?”Giọng điệu Phong Duyên Thương lạnh lẽo, người nghe cũng thấy tóc gáy dựng hết cả lên.



“Chàng nói cái kiểu gì vậy? Họ Phong kia, thái độ của chàng đối với thương binh đều như thế này sao?”Nàng tuy bất mãn nhưng vẫn nằm im trong ngực hắn như cũ, chỉ có thể dùng lời nói để phản kháng.



“Ta ngược lại thật muốn đánh nàng một trận. Ở biên quan lắc lư coi như xong, làm cái gì mà còn phải đi về phía Nam? Nàng đang chê mệnh bản thân quá rắn có phải không?” Phong Duyên Thương bắt đầu khiển trách nàng, Nhạc Sở Nhân nghe được liền tỏ vẻ sửng sốt.



“Ta muốn đánh giặc phải bắt vua trước.” Nhạc Sở Nhân hừ hừ, nàng cũng tức giận, chỉ là khí thế yếu hơn so với lúc trước.



“Đánh giặc phải bắt vua trước?” Phong Duyên Thương im lặng, bị nàng choc tức đến mức nở nụ cười: “Vua chưa bắt được, suýt chút nữa lại đem mạng nàng bù vào.”



“Này họ Phong, chàng đến đây chỉ để trách móc ta? Nếu chàng nói qua cho ta một lần tình huống ở Nam Cương, người nào lợi hại nên đề phòng, người nào ngu ngốc đáng lợi dụng toàn bộ nói hết, ta cũng không đến nỗi bị mắc bẫy tên khốn kia. Lại nói đến việc Hứa Xú nhìn chằm chằm ta còn không phải là do chàng ban tặng sao? Nếu ta không phải lão bà của chàng, hắn bắt ta làm gì?”Nhạc Sở Nhân thấy không vui một chút nào, nói thì không nói cho nàng, nàng phạm một lỗi nhỏ liền lôi ra dạy dỗ.



Phong Duyên Thương im lặng không nói, ôm hông nàng đưa nàng ra ngoài động, bên ngoài Thích Phong đã đốt lửa, bởi vì sương mù dày dặc, thế lửa cũng không lớn hơn nữa có cảm giác tùy thời đều có thể tắt.



Hai người ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Nhạc Sở Nhân lấy thứ gì đó ra ném thẳng vào trong đống củi đang bốc cháy, Phần phật một tiếng, lửa cứ thế mà lớn hơn hẳn, sương mù bốn phía đều tản ra để lại một chỗ trống không còn mờ ảo.



“Cho ta xem vết thương của nàng.” Phong Duyên Thương ngồi cạnh Nhạc Sở Nhân, thanh âm nhu hòa đi rất nhiều.



Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, mày nhíu lại cảm giác như có thể kẹp chết một con ruồi: “Sao trông chàng lôi thôi vậy?”Trên cằm đều là râu, nếu không phải ánh mắt hơi thở quen thộc đến vậy, nàng dám chắc nàng có thể không nhận ra hắn là ai. Ở cùng nhau lâu như vậy bây giờ nàng mới biết hắn có một mặt như thế này.




“Không phải nói nàng liên lụy ta. Nàng có an toàn ta mới có thê an tâm đối chiến. Hai nước giao chiến giờ đang trong tình trạng địch không động, ta không động, nhưng tiểu chiến ở cửa khẩu lại vô số. Nói nhiều chưa chắc nàng đã hiểu được hết, nàng chỉ cần biết nhìn bề ngoài không phải như vậy, rút dây tất sẽ động rừng, cái ta cần giờ chính là thời cơ, đem quân xuôi Nam cũng đau phải dễ dàng như vậy.”Phong Duyên Thương nói lập lờ nước đôi, Nhạc Sở Nhân nghe xong cũng đàn độn u mê.



“Ta hiểu chàng, nhưng hiện tại còn hơn mười hộ vệ bên cạnh Trương thư sinh cùng đi tới Lương Thành. Ta không có ở đó, trên tay bọn họ độc dược không có, kế hoạch nếu bị nhỡ, thương thế của ta cũng coi như công cốc.”  Nhạc Sở Nhân lắc đầu, cố gắng đè thấp âm thanh để giọng mình có thể nhu hòa đi một chút.



“Kế hoạch của nàng là sao? Định xông vào Hoàng cung giết Nam Vương?”Phong Duyên Thương nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch.



Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Chàng không hiểu thế nào là nội loạn sao? Hiện ta chỉ cần ta tới được Lương Thành, kế hoạch coi như cơ bản thành công. Xâm nhập vào Hoàng cung, chỉ cần qua một bữa ăn thôi, Hoàng thất Nam Cương tất loạn, cổ độc ai có thể so được với ta?” Cho nên bắt giặc phải bắt vua trước cũng không phải nói giỡn, càng không phải ý nghĩ kỳ lạ.



Phong Duyên Thương nhìn nàng, con ngươi không nháy tựa hồ đang suy tính lwoif nàng nói.



Nhạc Sở Nhân mặc kệ cho hắn nhìn, kế hoạch này có cỡ nào mê người, nếu cứ thế mà chết non thì thật đáng tiếc.



Một hồi lâu, Phong Duyên Thương mới từ từ gật đầu: “Được, nhưng với điều kiện nàng phải dưỡng thương cho thật tốt.”



Trong nháy mắt nét mặt nàng tươi như hoa, gật đầu nhanh như bằm tỏi: “Không thành vấn đề.”



“Nhìn nàng vui mừng, xông vào hang hổ cũng có thể hưng phấn sao?”Hắn cúi đầu cọ cọ lớp râu lên má nàng.



Nhạc Sở Nhân trốn trốn tránh tránh, vừa cười vừa gật đầu, kề vai chiến đấu cùng tiến cùng lùi, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, loại cảm giác này người khác sẽ không tài nào hiểu được.



*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn = có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.