Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 116 : Bắc Vương đục khoét nền tảng (3)
Ngày đăng: 21:25 20/05/20
Edit: Nhạn.
“Cho nên, nam nhân nếu bản lãnh thấp kém thì có thể cưới ít cũng không sao cả, quá mạnh mẽ nên mới cưới nhiều như vậy, chỉ có thể không ngừng tạo nên bi kịch.” Về điểm này, Phong Duyên Thương làm tương đối tốt, không có một nữ nhân nào khác ngoài nàng. Phong Triệu Thiên chính là ví dụ thất bại điển hình, nữ nhân của mình lục đục đấu đá lẫn nhau, làm hại Phong Duyên Thương còn ở trong bụng mẹ đã bị trúng chiêu rồi.
Hộ vệ không đáp lời, hắn không biết nên trả lời thế nào. Lời của nàng có phải là nói Phong Duyên Thương không có bản lãnh nên chỉ có một mình nàng là Vương phi. Nhưng theo như hắn thấy, Phong Duyên Thương không thể không có bản lãnh, mà là tư tưởng không giống với người thường.
Quả nhiên cũng không lâu lắm, có một tiểu cung nữ đi tới, lấy khăn tay được giấu trong quyển trục.
Trong hoàng cung này lộn xộn, nhiều chuyện xảy ra dưới mắt Nam Vương thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, có thể thấy được hiện tại hắn không phải quá bận bịu mà chính là hắn quá ngu rồi.
Yên lặng chờ đêm xuống, đèn lồng sáng lên, hai người Nhạc Sở Nhân còn chưa rời khỏi nơi này, một hộ vệ khác đã xuất hiện, hắn vội vàng tới báo tin cho Nhạc Sở Nhân, bọn họ đã tìm được nơi ở của Nam Vương rồi.
Đi theo hộ vệ kia, thật bất ngờ là Nam Vương không ở trong cung của một cơ thiếp nào đấy hay nơi xử lý triều chính, mà là một tòa lầu các được xây dựng quanh hồ nước.
“Bọn thuộc hạ tận mắt thấy Nam Vương tiến vào nơi này, không biết nơi này có người nào, nhưng căn cứ theo nhân số đại nội thị vệ tới đây, bên trong là một người rất quan trọng với Nam Vương.” Hộ vệ thấp giọng bẩm báo, bọn họ không dám tự tiện hành động, cho nên chỉ có thể chờ Nhạc Sở Nhân hạ quyết định.
“Mùi vị trong không khí này rất quen thuộc.” Nhạc Sở Nhân không khỏi thở dài, giọng nói lạnh lẽo.
Chúng hộ vệ không hiểu, mùi vị trong không khí? Thật sự là bọn họ không ngửi thấy được.
“Đi thôi, bị người bên trong phát hiện, không đợi chúng ta hành động thì đã thất bại rồi.” Mặt không chút thay đổi, Nhạc Sở Nhân thật sự không biết tại sao Bùi Tập Dạ lại ở chỗ này?
“Đã lâu không gặp, ngươi phát tướng rồi hả? Động tác nhẹ một chút, cây này sợ là không chịu nổi ngươi.” Ngửa đầu, tầm mắt hắn xuyên qua tán cây, chính xác nhìn thấy giữa tàng cây nàng đang cúi đầu nhìn xuống.
“Bớt nói nhảm, ngươi chạy tới nơi này làm gì? Biết rõ Nam Cương này là của ta, ngươi muốn đào góc tường của ta đúng không?” Nhạc Sở Nhân lạnh lùng quát, đối với việc lần này Bùi Tập Dạ đến đây khiến nàng rất khó chịu.
“Ngươi xem, ngươi lại oan uổng cho Bản thiếu? Trong lòng ngươi Bản thiếu chính là loại người như vậy sao?” Bùi Tập Dạ cất bước đi tới dưới tàng cây, xoay người dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn người trên tàng cây, cười đùa nói.
“Ngươi là loại người nào còn cần ta nói cho ngươi biết? Bùi Tiền Hàng, đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi, sớm ngày (Nhạn)dd!l!q^D mang người Vu giáo của ngươi cút khỏi Nam Cương. Sau khi thu phục Nam Cương, lão nương ta muốn đại khai sát giới.” Hừ lạnh, ánh mắt Nhạc Sở Nhân như đao.
“Ai nha, hù chết Bản thiếu rồi, không bằng trước tiên ngươi thu thập Bản thiếu một chút, như thế nào?” Bùi Tập Dạ khoa trương than thở, lại thấy Nhạc Sở Nhân càng khó chịu hơn.
“Bùi Tập Dạ, Bắc Cương của ngươi cách nơi này xa vạn dặm, hay là ngươi nghĩ tới Tây Cương một chút đi, chạy tới đây xem náo nhiệt làm cái gì?” Mục đích của hắn là gì, Nhạc Sở Nhân thật sự không hiểu rõ.
“Không, Bản thiếu chỉ thích nơi này.” Giống như một tiểu hài nhi cố chấp, hắn nói xong lại nghiêng đầu nhìn lên, dáng vẻ kia càng khiến người ta giận sôi gan.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, cắn răng, thật hận không giết được hắn.
“Tức giận? Đừng tức giận đừng tức giận, chọc ngươi chơi chút đấy. Xuống, để Bản thiếu nhìn ngươi một chút.” Ngoắc ngoắc ngón tay với Nhạc Sở Nhân, bộ dáng đùa giỡn khiến cho hộ vệ bên cạnh của Nhạc Sở Nhân lạnh mặt. Nhạc Sở Nhân là Cần Vương phi, là thê tử của chủ tử của hắn, làm sao tha cho kẻ đùa giỡn nàng?
“Thu hồi ngón tay của ngươi!” Lạnh lùng quát, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu liếc mắt nhìn hộ vệ bên cạnh. Sau đó hai người từ trên cây nhảy xuống, ngọn đèn dầu yếu ớt, gương mặt của nàng cũng mờ ảo.