Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 2 : Lạc đường

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Trời cao mây trắng, bên ngoài Lạc Sương các của Thất vương phủ truyền đến tiếng bước chân của không ít thủ vệ. Bất kỳ ai nhìn vào tựa hồ đều nghĩ nơi này có người quan trọng cần phải bảo vệ. Nhưng chỉ có người bên trong là hiểu rõ đây căn bản không phải bảo hộ mà là giam giữ.



Nhạc Sở Nhân ngây người ở trong căn phòng tân hôn đến ba ngày. Cùng nàng còn có một tiểu nha hoàn tự xưng là nha hoàn hầu hạ bên người nàng năm năm rồi.



Nàng lười biếng ngồi ở dựa vào gối, khuôn mặt tinh xảo có mấy phần mê man. Ánh mắt bởi vì này thân thể gầy yếu mà có vẻ rất lớn. Nàng lần đầu tiên soi gương cơ hồ bị dọa đến, đây không phải gương mặt của nàng, nàng thực khỏe mạnh, tứ chi cân xứng, mà thân thể này so với quỷ chết đói chẳng khác nhau là mấy



.



Tối hôm đó, nàng châm cứu trừ độc cho tên quỷ bệnh kia. Kết quả vừa hoàn thành thì một đám người vào phòng. Hai nam nhân thô kệch đè nàng lại, mặt khác đám người la leen vương gia rồi khiêng quỷ bệnh kia ra ngoài.



Hiện tại nàng liền biết được , quỷ bệnh kia là vương gia, cổ đại dùng để xưng hô con hoàng đế. Mà hiển nhiên , hết thảy đều là thật sự, nàng không có nằm mơ, mà là thực thần kỳ xuyên qua .



Xuyên qua? Này từ ngữ không xa lạ, chẳng phải vẫn thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết đó sao? Nhưng ai ngờ đến thật là có chuyện này, mà lại phát sinh ở trên người nàng. Nàng hiện tại đều cảm thấy hoảng hốt, nàng giờ là tiểu thư thượng thư phủ Nhạc Sở Nhân cùng quỷ chết đói giống nhau mà không phải Nhạc Sở Nhân được Tử Lão thái bà nhặt về học tập Độc cổ bí thuật.



Nhưng là nàng nhớ rõ mỗi một sự kiện trước kia, ở lúc nghiên cứu độc cổ bị độc vật cắn đau đớn sống không bằng chết nàng nhớ rõ ràng, căn bản là không có khả năng là nằm mơ. Thế cho nên nàng hiện tại càng cảm thấy loạn, hoàn toàn không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.



.



"Tiểu thư, ăn cơm trước đi." Đinh Đương bưng đồ ăn đi đến trước bàn ăn , mở to mắt to nhìn Nhạc Sở Nhân ngồi dựa vào bên cử sổ. Ngày ấy Nhạc Sở Nhân Ám sát Thất vương gia, sau nàng cũng bị đày vào nơi này, một bước cũng không có thể rời đi. Đến giờ bên ngoài sẽ có người đến đưa cơm, nàng liền mở cửa tiến vào, ở thượng thư phủ nhiều năm như vậy, tương đối mà nói, nhiều ngày qua tiểu thư thật ra thực bình tĩnh.



"Uh, ăn đi." Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, liền đứng lên. Mặc quần áo cổ đại nàng cảm thấy thập phần vướng bận, nhưng cũng không có cánh nào a.



Chủ tớ hai người đang ngồi xuống, đồ ăn coi như hảo, bốn món ăn một món canh, so với thượng thư phủ, Đinh Đương cảm thấy tốt lắm.




Quả nhiên, hộ vệ kia hơi bất ngờ rồi giáng xuống âm điệu: "Thuộc hạ biết tội. Vương gia quả thật có việc gấp muốn cùng vương phi trao đổi, thỉnh vương phi dời bước."



"Này không là được rồi! Ngươi tôn trọng người khác, người khác mới có thể tôn trọng ngươi. Cho dù là khất cái ben đường, cũng có ba phần tôn nghiêm ."



Vừa nói chuyện, Nhạc Sở Nhân vừa đi tới cạnh cửa. Cười đến ánh mắt loan loan liếc hộ vệ kia một cái rồi vòng qua hắn đi ra khỏi địa phương nàng bị giam giữ ba ngày nay.



Hộ vệ kia ở phía trước dẫn đường, Nhạc Sở Nhân vừa đi, vừa nhìn quanh bốn phía, thoạt nhìn coi như đi dạo sân. Đinh Đương đi ở phía sau rất là không yên, cũng không biết Thất vương gia kêu các nàng đi qua có phải vấn tội hay không?



Đi qua rất nhiều lầu các, vòng qua hành lang gấp khúc , Nhạc Sở Nhân rốt cục mở mang kiến thức về kiến trúc cổ đại. So với trong tưởng tượng của nàng còn tinh xảo hơn nhiều, người lao động nhân dân quả nhiên đều là vĩ đại nhất .



Đi qua vài vòng, rốt cục đến Nhã An Đường. Theo cổng vòm đi vào, lọt vào trong tầm mắt nàng là con đường nhỏ trải đầy đá cuội phô, hai bên là bức tường cây được tu bổ cực kì tinh xảo. Sau tường chính là hoa tươi diễm lệ, hồ điệp nhẹ nhàng bay múa.Tóm lại là mỹ cảnh nha.



"Vương phi thỉnh." Hộ vệ dẫn đường làm động tác mời Nhạc Sở Nhân đi vào.



Nhạc Sở Nhân hai tay phụ sau, thần sắc sung sướng từng bước đi vào.



Bài trí đơn giản, trong phòng thoảng mùi huân hương. Nhạc Sở Nhân giật giật cái mũi rồi nhìn đến lư hương kia.



Trừng mắt nhìn, nàng xoay thân nhìn về phía bên cửa sổ,bên trên tháp thượng mêm mại, một thân bạch y nam tử tà tà nằm đó nhìn nàng.



Chính là liếc mắt một cái, Nhạc Sở Nhân liền nhận ra hắn, hắn không phải Trượng phu’ của nàng - Cái kia bệnh quỷ Thất vương gia sao?!.