Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 22 : Không được tự nhiên

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Mơ mơ màng màng ở trong phòng hai ngày, Nhạc Sở Nhân mới từ trong thất bại chán nản tỉnh táo lại. Có lẽ nàng thật không trở về được, cũng có lẽ là thời cơ chưa tới. Nhưng vô luận là thế nào, nàng cũng không muốn cân nhắc nữa, thật sự phí đầu óc mà.



Đồ đệ Thích Kiến của nàng hai ngày này có ghé qua vài lần, nhưng nghe thấy nàng tâm tình không tốt cũng chẳng nói gì, thật ra cũng là kẻ thức thời. Nếu tại thời điểm nàng phiền chán còn muốn đến ầm ĩ nàng, nàng khẳng định sẽ làm cho hắn chịu không nổi.



Bầu trời âm u, không khí oi bức làm cho người ta có chút thở không nổi, sắp tới hạ mạt, thời tiết biến đổi thất thường, có vẻ như trời lập tức muốn mưa to.



Mặc váy dài màu tím nhạt, Nhạc Sở Nhân thong thả đi dạo trong viện Lạc Sương các. Những giỏ trúc sắp xếp trong viện có một nửa trống không, đại bộ phận độc vật đều bị xà vương cùng thiềm thừ vương ăn, hai chúng nó có thể ăn độc vật nên độc tính cũng đã tăng rất. Bởi vậy, Nhạc Sở Nhân cũng không cho chúng nó quyết đấu nữa, nuôi ở hai giỏ riêng biệt.



Trong sân xuất hện một bóng dáng huyền sắc, Thích Kiến cước bộ không tiếng động tiêu sái đến Lạc Sương các, vừa vào trong viện đã nhìn thấy Nhạc Sở Nhân.



"Vương phi, ngài hôm nay ra khỏi phòng ?"



Vốn nghĩ Nhạc Sở Nhân còn buồn ở trong phòng, cho nên hôm nay Thích Kiến cũng chỉ là đến xem xem thôi.



Nhìn về phía Thích Kiến, hắn vẫn là bộ dáng gầy yếu như vậy, bất quá tinh thần không sai, vốn bộ dạng rất tuấn tú lại tương xứng với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái lúc này, thoạt nhìn giống ẩn sĩ sơn thủy a.



"Uh, muốn trời mưa , ở trong phòng thật buồn bực."



Nhạc Sở Nhân ngữ điệu có chút lười nhác, nàng quả thật không có chút tinh thần nào.



Thích Kiến đi vào, dừng lại cách Nhạc Sở Nhân hai ba thước rồi nói:



"Vương phi, mấy ngày trước thủ hạ có đi ngoại ô một chuyến, ở nông trang Thích Phong thường xuyên mua thuốc mua về năm con sói hoang. Dựa theo phương pháp của “ dưỡng cổ chỉ nam” nuôi nấng hai ngày, nhưng đã chết hai. Còn thừa mấy con mặc dù còn sống, nhưng thoạt nhìn thực nôn nóng. Hia ngày nay thuộc hạ vốn muốn hỏi vương phi, nhưng ngài tâm tình không tốt, thuộc hạ không dám làm phiền."



Nhạc Sở Nhân nghe vậy, thần sắc trên khuôn mặt tinh xảo không hề thay đổi, đợi đến khi hắn nói xong, nàng giật giật ánh mắt:



"Không có việc gì, như vậy cũng là bình thường. Ngươi vừa mới bắt đầu nuôi nấng, không có khả năng một lần đã thành công. Muốn nuôi nấng ra cái vương hầu đem tướng đến, còn tùy vào chất lượng mới được."




Trời càng lúc càng oi bức, rốt cục sau buổi trưa thì đổ mưa. Hồng xà thật nhỏ ở trên tay nàng đi đến đi lui, Nhạc Sở Nhân ngồi ở trên giường chán đến chết. Hai ngày nay Đinh Đương đem hồng xà nuôi nấng không tệ, nàng lá gan nhỏ như vậy, có thể đem hồng xà cùng thiềm thừ vương chiếu cố tốt lắm, thật ra làm Nhạc Sở Nhân thực vừa lòng.



Đùa với hồng xà, bất tri bất giác trời bên ngoài cũng tối đen, nhưng mưa thật ra lại nhỏ, có thể nghe được thanh âm tích tách, không hề giống như mưa to.



Đinh Đương đội mưa từ vách bên cạnh chạy tới, đem ngọn nến đốt lên, bên trong lập tức sáng lên một chút.



Nhìn Nhạc Sở Nhân ngồi ở bên giường chơi đùa cùng rắn trên tay, Đinh Đương chầm chập đi qua:



"Vương phi, bữa tối ngài muốn ăn cái gì?"



"Tùy tiện."



Cũng không ngẩng đầu lên, Nhạc Sở Nhân cùng hồng xà vẫn thản nhiên chơi đùa.



Đinh Đương môi giật giật, nhưng vẫn đem lời nói trong miệng nuốt trở vào. Nàng đoán rằng Nhạc Sở Nhân là cùng Phong Duyên Thương giận dỗi , hai người ai cũng không đi gặp ai, cũng không hỏi thăm động tĩnh của đối phương. Vốn nàng còn rất vui vẻ , hai người bọn họ đoạn thời gian trước ở chung tốt như vậy, lại cố gắng một chút chính là vợ chồng chân chính. Kết quả mới không được mấy ngày, liền thành ra thế này a.



Xoay người đi ra cửa phòng, khi Đinh Đương chuẩn bị mở cửa, phanh một tiếng, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Nghiêm Thanh ướt sũng, lo lắng vọt tiến vào.



Đinh Đương lui về phía sau vài bước, mở to hai mắt nhìn Nghiêm Thanh:



"Nghiêm hộ vệ, ngươi như thế nào không gõ cửa đã xông vào?"



Nghiêm Thanh không trả lời Đinh Đương, bước vội đến trước mặt Nhạc Sở Nhân :



"Vương phi, vương gia bị đâm. Thích khách bị bọn thuộc hạ vây quanh muốn, bỏ ra hơn mười con sâu đen tuyền. Hiện tại vương gia bị nhốt ở trong thư phòng không ra được, ngài mau đi xem một chút."