Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 25 : Lo lắng

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Một đêm này mưa phùn kéo dài, một ngày mới vừa lên, mưa thế nhưng giảm nhỏ, đợi đến khi trời sáng hoàn toàn, mưa cũng hoàn toàn ngừng. Mây đen chậm rãi tan, thái dương cũng hiện ra chiếu rọi đại địa, không khí tươi mát, hết thảy đều bị mưa cọ rửa vạn phần sạch sẽ.



Từ trong phòng đi ra, Nhạc Sở Nhân mặc một thân nam trang màu trắng, tóc dài chỉnh tề lưu loát buộc ở sau đầu, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.



Nàng giơ tay nhấc chân đều toát lên một cỗ tiêu sái tùy tính khiến thoạt nhìn có vài phần hơi thở nam tử chẳng qua ngũ quan quá mức âm nhu quyến rũ làm người ta khó phân biệt nam nữ a.



Ánh mặt trời quá mức chói mắt, Nhạc Sở Nhân có chút nheo lại ánh mắt, phía sau Phong Duyên Thương từ phòng ngủ của nàng đi ra. Hôm nay hẳn thay đổi một thân trường bào màu xanh lại toát lên khí chất thanh thoát tựa như bích thủy liên trong ao thanh hà. ( Aiz, cái này Nguyệt thấy nếu so ra chắc giống cái câu ‘ hoa sen trong giếng ngọc’ của tiếng Việt mình đi???????? )



"Nếu không có thu hoạch gì, trước buổi tối hẳn chúng ta có thể trở về. Bất quá ta nghe nói trong thâm sơn không hề thiếu bảo bối, những dược liệu quý hiếm Thích Phong đưa tới trước kia đều do những nông phu lấy về từ thâm sơn."



Nhạc Sở Nhân thực vui vẻ, núi rừng cổ đại đều là nguyên sinh chắc chắn sẽ có không ít bảo bối a.



Phong Duyên Thương cùng nàng sóng vai, cúi mắt nhìn ánh mắt nàng lấp lánh như ánh sao, ôn hòa nói:



"Nếu thật sự muốn vào trong thâm sơn, nàng buổi cũng không thể trở về được. Từ hoàng thành ra roi thúc ngựa không ngừng đến buổi trưa đến đó coi như mau rồi."



Nhạc Sở Nhân ôm cánh tay, quay đầu nhìn hắn một cái:



"Ta sẽ không cưỡi ngựa."



Tuy nói nàng cùng động vật ở chung không tệ, nhưng là cưỡi ngựa… cùng hữu hảo ở chung không quan hệ, phải chịu tội là cái mông a.



Phong Duyên Thương cười khẽ, dưới ánh mặt trời mặt hắn như tỏa ra một tầng ánh sáng:



"Vậy ngồi xe ngựa."



"Quá chậm ."



Có chút nhíu mi, mấu chốt là nàng một hai ngày cũng chưa về, Vương phủ lại xảy ra việc gì thì làm sao bây giờ?



"Vậy làm sao bây giờ?"



Cười nhìn nàng, Phong Duyên Thương có chút hứng thú.




Thần sắc Phong Duyên Thương lạnh nhạt nhưng trong đầu cũng là suy nghĩ cuồn cuộn. Mấy năm nay nếu không có Phong Duyên Thiệu chung quanh tìm dược, lại đi Hộ Quốc tự cầu Ngọc Lâm trụ trì truyền cho hắn nội lực duy trì tính mệnh, hắn sao có thể sống tới hôm nay.



"Ha ha ha!"



Nhạc Sở Nhân đột nhiên lớn tiếng cười rộ lên. Phong Duyên Thương cùng Phong Duyên Thiệu đồng thời nhìn qua chỉ thấy Phong Duyên Tinh ngồi dưới đất chật vật không ngừng lui về sau, Nhạc Sở Nhân khuynh thân về phía trước, một bàn tay không ngừng tới gần Phong Duyên Tinh, trên tay là hồng xà cao cao ngẩng đầu lên lưỡi nhỏ không ngừng phun ra thụt vào uy phong lẫm lẫm.



Hộ vệ đứng ở cửa nhìn Phong Duyên Tinh đầy đồng tình, muốn trêu trọc Nhạc Sở Nhân sẽ không có kết cục tốt a.



Phong Duyên Tinh không ngừng lui về phía sau, lập tức sẽ tiến vào vườn hoa, Nhạc Sở Nhân nét mặt tươi cười như hoa thu tay lại, đứng thẳng thân mình vuốt ve đầu nhỏ của tiểu xà khích lệ nói:



"Hảo cục cưng, hôm nay muốn ăn thịt người không?"



Phong Duyên Tinh ngồi dưới đất mặt trắng như tờ giấy, nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân đắc ý dào dạt thì đầy mình không cam lòng, ánh mắt tràn ngập tức giận lóe lên sát ý, mạnh mẽ bính đứng lên, bàn tay hướng cổ Nhạc Sở Nhân chụp tới.



Bên kia Phong Duyên Thương ánh mắt biến đổi, thân hình lóe lên như một cơn gió xuất hiện ở bên người Nhạc Sở Nhân, đồng thời ôm lấy Nhạc Sở Nhân lui về phía sau, nâng lên một chân đá hướng Phong Duyên Tinh.



Kết quả, chân hắn sắp đụng tới thắt lưng Phong Duyên Tinh thì cúng đờ, rất nhanh thu hồi chân, nhìn Phong Duyên Tinh dường như trúng tà bắt đầu hắt xì liên tục.



Nhạc Sở Nhân ánh mắt cong lên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương, nàng không nghĩ đến Phong Duyên Thương cư nhiên có thể vì nàng đá Phong Duyên Tinh, bất quá nàng thực vừa lòng nha.



Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân, Nhạc Sở Nhân cho hắn một cái cười sáng lạn:



"Tiểu Thương Tử, động tác của ngươi rất nhanh nha!"



"Mau nữa cũng không bằng nàng."



Phong Duyên Thương lắc đầu, đảo mắt nhìn Phong Duyên Tinh đối diện cong thắt lưng che miệng niết cái mũi dùng hết mọi biện pháp ngăn cản hắt xì, con ngươi xẹt qua một tia sắc lạnh. Hắn nhìn Phong Duyên Tinh lớn lên, cư nhiên cũng không biết hắn khi nào trở nên ngoan lệ như vậy.



"Cảm ơn ngươi đã tán thưởng nha. Thời gian không còn sớm , chúng ta đi thôi."



Cũng không thèm nhìn tới Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân vuốt ve hồng xà xoay người bước đi. Tiểu tử kia, nếu không thể làm tàn hắn, nàng cũng phải đem hắn biến thành cái ngu ngốc a.