Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 41 :
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Tiếng kêu rên trầm thấp có vẻ đau đớn không ngừng quanh quẩn trong sảnh, ánh sáng mặt trời vàng nhạt phản chiếu bóng dáng lười nhác trên thảm, kết hợp với âm thanh khiến người ta nhịn không được hoài nghi kia khiến cho toàn bộ không khí nhiễm một tầng hơi thở ái muội kiều diễm vô hình.
Phong Duyên Thương lõa thân ngồi ở đối diện án thư, phượng mâu nhắm chặt, vầng trán thấm ra nhè nhẹ mồ hôi lạnh, mày kiếm nhíu lại, sắc mặt thoạt nhìn có chút thống khổ.
Phía sau, Nhạc Sở Nhân đang thi châm, vốn bình tâm tĩnh khí nhưng bởi vì hắn kêu rên không ngừng mà lông mày nhịn không được nhíu lại.
“Ngô~”
Lại một tiếng hừ nhẹ giống như là mang theo móng vuốt vuốt ve khiến người ta tê dại, Nhạc Sở Nhân mặt mày nhăn lại thành hình chữ xuyên 囧.
“Đừng kêu được không? Một người nam nhân kêu như vậy không thấy ghê tởm sao?”
Thực sự không nhịn được nữa, hắn kêu so với nữ nhân còn muốn câu nhân hơn.
“Thực sự rất đau”
Phong Duyên Thương không trợn mắt nói, trên bạc môi đều là màu trắng.
“Cắn chính mình đi, không được kêu nữa”
Nhạc Sở Nhân không nói gì, thoạt nhìn hiện tại nàng giống như là cái ác nhân, hắn là tiểu nương tử đang bị khi dễ.
“Sẽ cố gắng”
Cắn chặt răng, Phong Duyên Thương rất là nghe lời.
Châm phía sau lưng hắn đều đã được lấy ra, Nhạc Sở Nhân liền chuyển tới trước mặt, một tay khoát lên bả vai hắn, một tay thi châm.
Phong Duyên Thương đột nhiên rất nhanh bắt lấy tay nàng đang đặt trên bả vai mình, bởi vì dùng khí lực rất lực các ngón tay của hắn đều trắng bạch.
Bị đau, Nhạc Sở Nhân nhíu mi muốn tránh ra, nhưng khi nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi lạnh lại đem lời muốn nói nuốt xuống, hừ hừ:
“Ngươi muốn ta cùng ngưoi đều chịu đau?”
“Vương phi uy vũ không sợ đau dớn, mong rằng thứ lỗi”
Không nghĩ đến Diêm Cận lại là một phò mã gia, nhà bọn họ hai huynh muội đều cùng hoang gia kết thân.
Phong Duyên Thương gật đầu:
“Còn chưa có chính thức đại hôn. Bất quá nắm đó phụ hoàng cùng Diêm tướng quân đã định ra.”
Kỳ thật hoàng thượng cũng chỉ đề cập qua một lần thôi, Diêm lão tướng quân cũng không có đáp ứng.
Nhạc Sở Nhân giật mình, sau đó bĩu môi:
“Ta cũng không phải là Thập Công Chúa, nàng có cảm tạ ta hay không ta cũng không cần. Nhưng thật ra Diêm Tô giống như rất nguy cấp, ta sẽ đi viết thư, ngươi phái người nhanh chóng mang thư đi.”
Đem mấy cây châm đang cắm trước ngực hắn nhổ ra, Nhạc Sở Nhân rút ra tay bị hắn bắt lấy, hắn dùng toàn lực khiến tay nàng có chút tê rần.
Nàng tiến vài bước đến án thư, một bên Phong Duyên Thương nhìn nàng vừa chậm rãi mặc quần áo.
Đem giấy vo thành 1 cục ném đi, Nhạc Sở Nhân đứng dậy đi ra ngoài. Phong Duyên Thương nhìn nàng rời đi nhưng không có lên tiếng, đi đến nhuyễn tháp bên cửa sổ ngồi xuống rót ly trà, tư thái nhàn nhã.
Bất quá trong chốc lát Nhạc Sở Nhân đã trở lại, trong tay còn cầm một hộp than chì. Ngồi trở lại sau án thư, khuôn mặt vừa mới đầy u sầu nhưng lúc này lại tràn đầy tự tin.
Mở trang giấy ra, Nhạc Sở Nhân cầm mẩu than bắt đầu vẽ lên. Nhìn nàng căn bản không phải là viết chữ, phượng mâu Phong Duyên Thương khẽ nheo lại, ngay sau đó đứng lên, hai tay chắp ra phía sau từ từ đi qua.
Đi đến bên cạnh, rốt cuộc cũng thấy được Nhạc Sở Nhân đang làm gì. Nàng đang vẽ. Hơn nữa vẽ vô cùng tốt.
Nhạc Sở Nhân vẽ phác họa, vẽ thân thể một người, đỉnh đầu, lỗ tai sau đó đánh dấu những huyệt vị cần châm cứu, như vậy so sánh với viết chữ đơn giản thoải mái hơn rất nhiều.
“Đây là pương pháp họa tại gia hương của nàng?”
Phong Duyên Thương thấy mới lạ thập phần tò mò.
“Ừ, ta còn biết vẻ giản thể (ách cái này mình ko biết dịch sao, hiểu như kiểu vẽ chibi đó mọi người ^__~), lát nữa vẽ cho ngươi xem giống không.”
Phong Duyên Thương nhướn mày, xác thực rất hứng thú. Lặng yên đứng nhìn nàng vẽ, chờ mong lát nữa nàng vẽ hắn.