Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 46 : Kê minh cẩu đạo

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Kim Điêu dáng điệu

công thành đoạt đất nhanh chóng lao xuống, khoảng cách ngày càng gần,

cũng làm cho người ta xem rõ bộ dáng của nó, hình thể Kim Điêu lớn như

vậy đúng là hiếm thấy, thế cho nên Thích Phong đều đã quên động tác, làm hộ vệ, hắn lúc này hẳn là đứng ở trước người Nhạc Sở Nhân, mà không

phải là sững sờ.



Nhạc Sở Nhân hoàn toàn hưng phấn, trước kia nàng cũng gặp qua các loại điêu (Trùm: ta giữ nguyên chữ “điêu” vì thấy thay bằng “chim đại bàng” thì không hay lắm) nhưng giống điêu cơ hồ đều thuộc sở hữu của hội bảo hộ động vật quốc gia, hơn nữa cũng căn bản chưa thấy qua loại nào có hình thể lớn như thế này.

Thoạt nhìn vừa mới trưởng thành, bộ dáng lại lớn như vậy!



Hai

cánh Kim Điêu giang ra, chiều dài vượt quá hai thước, lao xuống đỉnh đầu hai người, cơ hồ che hết bầu trời, toàn bộ không gian trên đỉnh đầu đều bị che khuất.



Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong ngẩng lên nhìn nó

bay đến đỉnh đầu, nhưng Kim Điêu không có dừng lại, coi như nhìn Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái, sau đó tạm dừng bay xuống, cánh vừa động ngay

sau đó hướng về phía trước bay lên, trong chớp mắt đã hơn trăm mét, tốc

độ bay cực nhanh làm cho hết thảy loài biết bay cảm thấy xấu hổ.



Nhạc Sở Nhân xoay người đuổi theo vài bước, nhưng sao sánh được với tốc độ

của nó, mắt thấy nó hướng tới Hộ Quốc Tự dưới núi bay đi, ánh mắt nàng

đều loé ánh quang.



“Vương phi,

chúng ta mau trở về, nếu Kim Điêu này công kích chúng ta, chúng thuộc hạ tại Hộ Quốc Tự không thể đem hết toàn lực bảo hộ vương phi.”

Thích Phong bước nhanh đến bên cạnh Nhạc Sở Nhân, thần sắc cẩn thận,

nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Nhạc Sở Nhân, thầm than rằng nàng khẳng

định sẽ không nghe hắn.



Nhạc Sở Nhân nhìn chằm chằm bóng dáng Kim Điêu bay xa, một bên đáp lại Thích Phong, “Vì sao ở Hộ Quốc Tự không thể đem hết toàn lực?” Lời này có ý xấu.



“Bởi vì Kim Điêu cùng chim đại bàng trong kinh phật giống nhau, các tăng

nhân đều cho rằng Kim Điêu là chim đại bàng hoá thân, cho nên, ở trong

này thuộc hạ không thể thương tổn nó, chỉ sợ nó công kích chúng ta.” Thần sắc Thích Phong nghiêm túc, trước kia từng có chuyện Kim Điêu công kích tăng nhân trong chùa, tăng nhân bị công kích máu thịt lẫn lộn, không

người nào ngăn trở.
ngẩng đầu nhìn hắn một cái, theo sau lại tiếp tục cúi đầu bận việc, “Ta có nói qua chỉ dùng được dược sao? Ta có cổ a, đừng nói khống chế động

vật hung mãnh, chính là khống chế người cũng không phải là nói chơi”.



Lông mi Phong Duyên Thương vừa động, đôi mắt trở nên tối đen, “Thật sao?”



“Ha ha, sợ hãi? Tiểu Thương Tử, ngươi càng ngày càng mẫn cảm.” Nhạc Sở Nhân cười không thể ngưng, buông thứ gì đó trong tay ra, ngẩng đầu

nhìn hắn, cười đến hoa dung thất sắc trông rất đẹp mắt.



“Không, chính là nghĩ tới một sự việc.” Hắn vẻ mặt như thường nhưng mắt phượng lại u ám ý vị thâm trường.



Nhạc Sở Nhân không biết hắn đang nói cái gì, cũng không muốn quan tâm. Phong Duyên Thương có bí mật của chính mình, hắn không nói nàng cũng sẽ không hỏi, bởi vì nàng hoàn toàn không có hứng thú.



Tỷ như nàng biết

Thất vương phủ có địa lao bí ẩn, hơn nữa trong địa lao còn có người bị

giam giữ. Nàng còn biết hắn dùng độc châm nàng đưa giết rất nhiều người, nhưng nàng không rảnh để ý tới, bởi vì nàng hoàn hoàn toàn toàn không

có hứng thú.



Hắn nói hắn nghĩ tới một sự việc như là tốt lắm, không liên quan đến việc của nàng.



Nhưng mà, lúc này đây Nhạc Sở Nhân đã đoán sai, lúc này đây tuyệt đối liên

quan đến chuyện của nàng, nhưng lại cùng việc nàng biết đến địa lao giam người kia có liên quan. Bất quá hết thảy đều phát sinh ở thời điểm nàng không biết tình hình, chính là thời điểm nàng chưa nói rõ lai lịch của

mình với Phong Duyên Thương.



Nếu như khi đó nàng biết, chỉ sợ

lúc này hai người bọn họ sẽ không là tình hình như vậy, có lẽ Nhạc Sở

Nhân sẽ nổi giận công kích độc một phen, đem toàn bộ Thất vương phủ cao

thấp đều độc chết cũng không chừng.



Nhìn bộ dáng không hỏi việc

ngoài của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương chậm rãi thư khẩu khí, ngũ

quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn nhu hoà thoát tục, hắn đứng đó như hoá thành một bức tranh yên lặng, giống như cách thiên sơn vạn thuỷ. Nhưng ánh

mắt này lại hết sức chân thật, ánh mắt chỉ riêng hắn mới có.