Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 49 : Vu giáo
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Editor: Lưu Nguyệt
Ban ngày chẳng có việc gì, Nhạc Sở Nhân mang theo Kim Điêu tản bộ quanh Hộ
Quốc tự. Kim Điêu bởi vì ăn an hồn tán, không chỉ tính tình dịu ngoan,
mà cơ bản cũng chẳng có sức để bay chỉ cố thể dung chân đi bộ giống con
người. Nó nhắm mắt theo đuôi Nhạc Sở Nhân nhìn qua giống như bảo tiêu.
Một người một chim đi bộ trong chùa khiến vô số người tò mò vây xem.
Tăng lữ trong chùa hết lòng tin Kim Điêu là đại bàng hóa thân, giờ thấy
nó dịu ngoan đi theo Nhạc Sở Nhân không khỏi liên tưởng Nhạc Sở Nhân có
Phật duyên, cũng có người đoán rằng nàng là Ngọc nữ bên người Bồ Tát
chuyển thế nên ánh mắt nhìn nàng càng thêm vài phần cung kính. Khách
hành hương cũng lấy làm lạ, sự kiện này phát sinh ở Hộ Quốc tự vậy phải
chăng Phật Tổ hiển linh?
Nhạc Sở Nhân không nghĩ nhiều như vậy,
nàng mang theo Kim Điêu chạy loạn kỳ thật chính là để tra tấn nó. Nó cả
người không khí lực, chỉ sợ cả thở đều cảm thấy mệt, nhưng nàng muốn mài dần nhuệ khí của nó, bắt nó mệt nằm úp sấp xuống xem còn dám kiêu ngạo
trước mặt nàng?
"Tiểu súc sinh, đi đường cảm giác như thế nào
a? Có phải hay không cảm thấy chính mình giống con người? Chậc chậc, kỳ
thật ngươi chính là chim chóc, dù đi đường bằng hai chân cũng không thể
biến thành người."
Không nhìn ánh mắt xung quanh không ngừng lui tới, Nhạc Sở Nhân dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào châm chọc Kim Điêu.
Kim Điêu không để ý tới, hai cánh rộng thùng thình buông xuống bên thân, kỳ thực nó toàn thân đều vô lực.
"Đi theo ta đó là phúc khí ngươi tu luyện mấy đờimới có được, không
biết tốt xấu như vậy, ngày sau ngươi nhất định sẽ chịu khổ."
Chọc chọc vào bộ lông mượt mà sang bóng của nó, Nhạc Sở Nhân cảm thấy thực vừa long bộ lông này.
"Nữ thí chủ, con chim này có công kích người hay không a? "
Đột nhiên, một hòa thượng thoạt nhìn chừng hai mấy tuổi tướng mạo xấu
xí không biết từ chỗ nào đi ra, đứng ở ven đường sợ hãi nhỏ giọng hỏi.
Hắn nếu không ra tiếng, Nhạc Sở Nhân có lẽ còn không nhìn ra hắn. Nàng
quay đầu chỉ nhìn thấy cái đỉnh đầu, nhìn hắn cúi đầu hết sức có lẽ là
thực sợ hãi.
"Sẽ không, nó hiện tại thực nghe lời."
Nhìn tiểu hòa thượng kia bộ dạng sợ hãi, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nên mang Kim
Điêu đi nhanh một chút, nhìn hắn sợ tới mức như vậy rồi. Quay đầu muôn
chính đại gì.
"Cái này…vẫn nên để Vương gia nói cho ngài đi."
Nhìn sắc mặt Nhạc Sở Nhân chợt lạnh, Thích Phong quyết định câm miệng không nói.
"Được, ta đi tìm hắn. Ngươi đem hắn mang về, rất khoản đãi, trong chốc lát ta muốn đích thân Hầu hạ ."
Hai chữ “Hầu hạ” cơ hồ là cắn răng nói ra , Thích Phong nghe thấy sống lưng cũng lạnh.
( ~ truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com ~)
Bước nhanh quay về thiền viện, Nhạc Sở Nhân lập tức nhìn thấy Phong
Duyên Thương đang ngồi trong sân nhàn hạ không có gì làm. Vài hộ vệ đang đứng trong viện, thấy Nhạc Sở Nhân trở về, cả đám lặng yên không một
tiếng động lui xuống, trong chớp mắt cả viện chỉ còn lại có hai người
bọn họ.
"Vừa mới có cái hòa thượng giả tập kích ta, Thích Phong
nói hắn là người của Vu Giáo, còn nói từng mấy lần đột nhập Vương phủ,
là hướng về phía ngươi vẫn là hướng về phía ta?"
Đặt mông ngồi xuồng bên người Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn hỏi.
"Nàng không sao chứ? Bị dọa đến?"
Không có trả lời vấn đề của nàng, Phong Duyên Thương mỉm cười nhìn ánh
mắt Nhạc Sở Nhân lấp lánh sang ngời, xem ra là khoogn có bị dọa sợ.
"Đương nhiên không có, tên hòa thượng giả mạo có cái gì dọa người . Đang hỏi ngươi đấy, bọn họ rốt cuộc là người nào?"
Vung chân đá hắn một cước, Nhạc Sở Nhân tiếp tục truy vấn.
Phong Duyên Thương cười cười khiến Nhạc Sở Nhân trong chớp mắt thất thần.
"Khi đó bổn vương nghĩ nàng là người của Vu Giáo, bởi vì Vu Giáo biết
dưỡng vu trùng, bản lĩnh của nàng lại không người theo kịp. Sau nàng
giúp Thích Kiến giải cổ độc, Vu Giáo không biết từ đâu biết được cho
người ban đêm đột nhập Vương phủ tìm nàng, có lẽ bọn họ cũng nghĩ nàng
là người của Vu Giáo. Chúng ta đã bắt vài người, lại giết vài người,
không nghĩ tới bọn họ còn chưa có chết tâm, cư nhiên đuổi tới Hộ Quốc
tự. Vương phi, Vu Giáo thế lực đã rất sâu, hiện nay đã muốn xâm nhập đến trong triều, mật vệ điều tra ra bọn họ đa số đến từ Nam Cương, nếu bọn
họ biết nàng căn bản không thuộc Vu Giáo, lại dính dáng đến thù hận quốc gia, nàng chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm."
Phong Duyên Thương cầm tay Nhạc Sở Nhân nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm túc nói, con ngươi sâu thẳm phản chiếu bóng dáng đối diện khiến người ta cảm nhận được sự chân
thành tha thiết.