Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 52 : Ghen tị

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Editor: Baby Trùm



Sứ giả Nam Cương tiến vào hoàng thành, việc này không khác gì mạch nước

ngầm đã bắt đầu khởi động, nổi lên một trận cuồng phong. Mấy ngày gần

đây, đầu đường cuối ngõ tung tin về sự kiện Trữ Dự thông đồng với địch

ngày càng nhiều, dân gian đồn đãi lần này sứ giả Nam Cương lai giả bất

thiện (Trùm: nghĩa là người đến không có ý tốt, để vậy hay hơn), có thể là vì giải cứu Trữ Dự mà đến.



Thất vương phủ.



Sắp tới cuối mùa thu, trong phủ ý thu nồng hậu. Tuỳ ý có thể thấy được cây

cối ố vàng, đoá hoa điêu tàn, đương nhiên phần nhiều còn lại là các tảng đá màu đen lớn nhỏ hình chữ nhật nằm chỉnh tề bên con đường nhỏ. Nhìn

không có chỗ gì đặc biệt, đặt ở hai bên đường nhỏ cũng không có tác dụng điểm tô cho cảnh đẹp.



Nhưng mà, chỉ cần cẩn thận quan sát có thể thấy hạ nhân trong phủ phàm là đi đường đều tránh đi tảng đá đen ven

đường, tuyệt đối sẽ không đụng chạm tay chân. Bởi vì nếu đụng phải, chắc chắn phải ăn khổ lớn vào người.



Tảng đá kia tên là “quỷ chặn đường”, chỉ cần không cẩn thận đá lên hoặc vấp phải, sẽ làm người ta nháy mắt

đau đến không chịu nổi. Thứ này là kiệt tác thứ hai của vương phủ, sau “độc tường”, uy lực tuyệt đối không thấp hơn tường phòng hộ.



Hiệu thuốc.



Nhạc Sở Nhân quần áo vải dệt, váy dài màu trắng đứng ở trong viện, một tay

nâng bình sứ màu trắng, một tay chậm rãi đem mấy viên thuốc từ trong

bình rải ra ngoài, động vật lớn nhỏ vây quanh ở bên chân nàng vui chém

giết, các loại tiếng kêu tràn ngập toàn sân.



Cách xa hơn mười

thước, Phong Duyên Tinh một thân trang phục sắc hoa xanh ngọc ngồi ở

trên ghế đá nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú có chút trắng bệch, nhưng ánh

mắt lại thập phần hữu thần, nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân cùng với động

vật lớn nhỏ bên chân nàng.



Đây là ngày thứ tư liên tục hắn chạy

đến đây, không vì cái gì khác, chỉ là cùng Thích Kiến và Diêm Tô giống

nhau, muốn làm đồ đệ Nhạc Sở Nhân.



Nhạc Sở Nhân sau khi biết ý đồ của hắn đã cho hắn một nụ cười sáng lạn cực kỳ châm chọc, sau đó có

thấy qua hắn cũng không quan tâm. Hắn ở trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện,

nàng liền cùng người khác hoặc tự nói một ít lời chua ngoa châm chọc

kích thích hắn.



Đương nhiên, Phong Duyên Tinh cũng là thực tức

giận, cho tới bây giờ sắc mặt đều là trắng, nhưng là hắn không thể buông tha ý định. Thứ nhất là vì lần trước hắn bị hai cái hỗn đãn ở phủ Phong Duyên Nghị tính kế sau đó trúng chiêu, hắn cảm thấy chính mình rất yếu. Thứ hai là vì mẫu phi yêu cầu hắn cần phải cầu được Nhạc Sở Nhân đồng

ý, nếu không sẽ không cùng hắn nói một câu nào nữa.



Khi đó hắn

xem thường xuất thân Nhạc Sở Nhân, ai ngờ đến trước khác nay khác, hiện

tại hắn ăn nói khép nép cầu nàng. Hắn cũng có chút buồn bực, nhưng là bị người ta tuỳ thời khi dễ chính mình còn không thể tự bảo vệ mình, Nhạc

Sở Nhân này châm chọc cũng không tính là gì.



Nhạc Sở Nhân thản

nhiên tự đắc cho bọn bảo tiêu trong vương phủ ăn, đều là Kim Điêu bắt

về, tuyết điêu, sói con, rắn cạp nong, còn có chuột đồng bảy tấc to lớn.



Thiếu mấy vị dược nô cổ, nhóm động vật này chính là thích hợp, một năm chỉ

cần cho ăn một lần, nhưng rất có giá trị, chỉ cần có bọn nó ở đây, có

thể đảm bảo vương phủ một năm không bị bên ngoài đột nhập.



Đối

với Phong Duyên Tinh đang ngồi ở xa xa, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn đạt tới

bộ dáng làm như không thấy. Tiểu tử này cư nhiên muốn bái nàng làm sư

phụ, thật sự là rất buồn cười, nàng thật không biết là nàng có cái phúc

khí có thể làm sư phụ của hắn.



Phong Duyên Thương nói đó là

nguyện vọng của Mẫn phi nương nương, nàng biết lần trước là Nhạc Sở Nhân trị Phong Duyên Tinh, cho nên rất muốn Nhạc Sở Nhân dạy cho Phong Duyên Tinh một ít bản sự tự bảo vệ mình.



Nhưng Nhạc Sở Nhân lại không biết Mẫn phi kia, hơn nữa cùng Phong Duyên Tinh thù rất lớn, nàng sẽ không đồng ý.



Chính là tiểu tử này liên tục bốn ngày chạy tới thật ra lại làm cho Nhạc Sở

Nhân có chút ngoài ý muốn, quả thật không nghĩ tới hắn có thể kiên trì

lâu như vậy. Bất quá bất luận kiên trì bao lâu cũng vô dụng, nàng vẫn sẽ không đồng ý.



Khi các viên thuốc trong bình đều quăng ra ngoài, Nhạc Sở Nhân hé miệng huýt vài tiếng sáo vang dội, ngay sau đó nhóm

động vật bên chân đều chạy đi bốn phía, nháy mắt tất cả đều biến mất,

tốc độ thập phần nhanh chóng.



Nâng bình không xoay người đi trở

về hiệu thuốc, Phong Duyên Tinh nhìn nàng, tuyệt đối gắt gao. Hoàn toàn

đạt tới tiêu chuẩn theo đuôi, sẽ không rời khỏi nàng.



Một đạo bóng dáng xuất hiện trong viện tử, Thích Phong một thân trang phục màu xanh, khuôn mặt hơi lạnh, thoạt nhìn thập phần đục lỗ. (Trùm: chả biết là gì, ai hiểu chỉ ta để ta chỉnh sửa lại)



Tiến vào sân liền thấy được Phong Duyên Tinh ngồi ở đằng kia, Thích Phong đã thành thói quen, khẽ gật đầu như ân cần thăm hỏi, sau đó đi nhanh về

hướng Nhạc Sở Nhân chỗ hiệu thuốc.



“Vương phi.” Dừng lại ở cửa, bên trong hiệu thuốc bọn họ tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đi vào, ngay cả Phong Duyên Thương cũng thế.


Một đường không nói gì tiêu sái ra dịch quán, Phong

Duyên Thương lôi kéo Nhạc Sở Nhân dùng sức một cái liền đem nàng ném lên trên lưng ngựa. Theo sau lên ngựa, túm lấy cương, trong chớp mắt biến

mất tại chỗ



Rời khỏi phạm vi dịch quán, Nhạc Sở Nhân rốt cục phát ra tiếng, “Họ Phong, ta khi nào thì đem thị nữ có tư sắc trong phủ đuổi đi? Cư nhiên ở bên ngoài nói xấu ta”.



Đêm đen yên tĩnh, ngã tư đường vang lên tiếng võ ngựa, đá đạp đá đạp, rất là to rõ.



“Nàng trộm đi đến dịch quán làm gì? Muốn biết cái gì bổn vương hồi phủ thì sẽ nói với nàng, như thế nào không nghe lời như thế?” Phong Duyên Thương rốt cục lên tiếng, lưng nàng dán trước ngực hắn, bởi vì hắn nói chuyện, nàng có thể cảm thụ được ngực hắn chấn động.



Nhích lại gần về phía sau, hương vị trên người hắn quán mãn ngực phế, (Trùm: chả hiểu là gì Nhạc Sở Nhân hừ hừ, “Đương nhiên là xem mấy người bọn hắn a. Thế nào? Động tâm với tiểu nha đầu bộ dạng rất xinh đẹp kia? Nói cho ngươi, nữ nhân càng đẹp độc tính càng

mạnh, tiểu nha đầu kia chính là người Vu Giáo”.



Nghe vậy, vốn mặt không chút thay đổi, Phong Duyên Thương bỗng cười rộ lên, màn

đêm mông lung, một cái chớp mắt hắn ta liền làm bừng tỉnh bóng đêm.



“Bổn vương hôm nay không phải ăn nói bừa bãi, Thất vương phi tâm ghen tị cũng không tầm thường.” Cười nhẹ, thanh âm dễ nghe kích thích màng tai Nhạc Sở Nhân.



“Ta nói là sự thật, cùng tâm ghen tị có quan hệ gì? Tiểu Thương Tử, ta lý

giải với ngươi. Người khác đều có ba vợ bốn nàng hầu mỹ nữ vờn quanh,

ngươi thì độc thân hai mươi mấy năm, nay thân thể tốt lắm khẳng định

nghĩ cưới vợ sinh con. Nhưng là, ta muốn nói cho ngươi, sự tình này làm

nhiều sẽ tổn thương thân thể, nhất là ngươi. Trong vòng hai năm, ngươi

tốt nhất không cần làm cái kia, thực dễ dàng tốn nguyên khí, ngày sau

sức chống cự của ngươi cực kém, sẽ sinh bệnh.” Nhạc Sở Nhân có thể nói là tận tình khuyên bảo, căn bản không thấy được Phong Duyên Thương phía sau nàng mặt đều biến sắc.



“Nàng hiểu lắm?” Nàng nói xong, Phong Duyên Thương hỏi một vấn đề cùng lời nói của nàng không quan hệ.



“Ân? Biết cái gì?” Nhạc Sở Nhân quay đầu, vừa vặn gần gũi nhìn đến cằm hắn. Đường cong

hoàn mỹ, màu da trắng nõn, ẩn ẩn có chút màu xanh, thực nam tính.



Cúi mắt, Phong Duyên Thương nhìn chăm chú vào mặt đen tuyền của nàng, “Chuyện giường chiếu”.



Chớp mắt một cái, Nhạc Sở Nhân phút chốc xoay đầu nhìn đêm đen, “Chưa ăn qua thịt heo cũng không phải là chưa thấy qua heo chạy! Chỗ chúng ta có các loại thiết bị tiên tiến, chuyện tình cả trai lẫn gái chỉ cần

muốn nhìn liền có thể nhìn được.” Lời này nói thực không lo lắng, nàng lại chưa làm qua, biết cái gì a. Phim điện ảnh có diễn, nhưng là

người khác làm, cũng không phải nàng, nàng cũng không có biện pháp cảm

động lây.



“Nói như thế, nàng so với bổn vương hiểu nhiều lắm.” Thả lỏng dây cương, con ngựa thả cước bộ đi chậm trên đường.



“Cho nên, tâm lý của ngươi ta thực hiểu được. Tiểu Thương Tử a, ngươi ý chí

lực không sai, cho nên ở trên chuyện này, ngươi phải khống chế được mới

được.” Đổi loại giọng điệu nói chuyện này, Nhạc Sở Nhân thoải mái hơn nhiều.



“Không nói này nữa, hôm nay ở dịch quán, quan sát được cái gì?” Chiếm được một cái tin tức, Phong Duyên Thương rất nhanh nói sang

chuyện khác, mắt phượng u ám, nếu nhìn kĩ sẽ nhìn được trong đó có một

tia không hờn giận hiện lên.



“Ba thị nữ kia a, chỉ sợ đều là người Vu Giáo, thực lực cùng thuật sĩ ở phủ thái tử kia tương đương.” Ước gì nói sang chuyện khác, Nhạc Sở Nhân cũng quên chuyện Phong Duyên Thương ở trước mặt người khác nói nàng là đố phụ. (Trùm: đố phụ là người phụ nữ ghen tuông)



“Còn có gì nữa?” Thanh âm Phong Duyên Thương rất thấp, ban đêm trong trẻo nhưng lạnh

lùng, nhiệt khí trên người hắn bao phủ toàn thân Nhạc Sở Nhân.



“Còn có? Còn có chính là Trung Thân Vương kia thực chán ghét.” Biết thực lực đối thủ bao nhiêu, Nhạc Sở Nhân cũng hoàn toàn yên tâm.



“Vì sao?” Nghe được lời này của Nhạc Sở Nhân, ánh mắt Phong Duyên Thương thực rõ ràng hiện lên một tia cười.



“Không có vì sao, hoàn toàn là loại hình ta chán ghét.” Có thể là bởi vì ánh mắt kia, hung ác nham hiểm ngoan độc, như là chưa

từng được ánh mặt trời chiếu qua, cùng tử lão thái bà kia rất giống,

nàng chán ghét loại ánh mắt như vậy.



“Không cần để ý nhiều tới hắn, Trung Thân Vương ở Nam Cương cấu kết quyền quý

âm mưu soán vị đã không phải là một ngày hai ngày. Nam Vương cũng rất

muốn giết hắn, chính là vẫn không có cơ hội. Chính hắn nhiễu loạn nhiều

việc đến sứt đầu mẻ trán, cũng không có tâm tư cùng chúng ta chu toàn.

Như là phòng bị ba thị nữ kia, tuy là thân phận thị nữ nhưng Lý Bình

không có cách nào mệnh lệnh các nàng, bọn họ trong lúc đó hiềm khích đã

rất sâu.” Có chút cúi đầu, Phong Duyên Thương cơ hồ tựa vào trên

vai Nhạc Sở Nhân. Khi nói chuyện thanh âm rất thấp, khoảng cách gần như

vậy lại có thể cam đoan đều tiền vào trong lỗ tai nàng.



“Hắn vừa nãy muốn đem Tiểu Điệp kia tặng cho ngươi là có ý tứ gì?” Nhạc Sở Nhân ánh mắt vừa động, chuyện này thật kỳ quái.



“Có lẽ muốn mượn đao giết người, cũng có lẽ là tìm tòi trước khi hành động. Hắn nếu thật sự có mục đích, tin tưởng là không bao lâu nữa chúng ta sẽ biết, bởi vì chờ không kịp chỉ có thể là hắn.” Cúi mắt, tầm mắt Phong Duyên Thương cố định ở gương mặt giống như bóng đêm đen tuyền của Nhạc Sở Nhân.



“Mỗi người đều không đơn giản, Tiểu Thương Tử, kỳ thực ta cũng thực yên tâm

ngươi, các loại mưu kế địch nhân có khả năng cũng không dùng được trên

người ngươi. Nhưng là chỉ có một chiêu mỹ nhân kế này không có người thử qua, ngươi nên kiên định nội tâm, trăm ngàn lần đừng trúng kế. Nếu

ngươi thật sự chịu không nổi dụ hoặc, hãy tưởng tượng nữ nhân là rắn

độc, ôm một con rắn độc lên giường rất ghê tởm? Tiểu Thương Tử, lời nói

của ta tuyệt đối là vì tốt cho ngươi, ngươi nhất định phải ghi tạc trong đầu, không cho quên.” Nhạc Sở Nhân tự cho rằng xuất phát chính

mình thực đơn thuần, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho an toàn cùng khoẻ mạnh của Phong Duyên Thương, hoàn toàn không nhớ rõ nàng vốn chính là người

lười để ý sống chết của người khác. Nói xong lời nói thông suốt này cũng rất có cảm giác thành tựu, vỗ vỗ cánh tay của hắn bên hông mình, hoàn

toàn không chú ý tới người phía sau mình cười khẽ tràn đầy thâm ý, có

việc dần thay đổi trong đêm đen này.