Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 59 : Của ngươi, của ta
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Đêm đen gió lớn thích hợp giết người phóng hoả.
Đúng nửa đêm, bầu trời một mảnh đen, ngay cả chấm nhỏ cũng không thấy một cái. Gió lạnh thổi mạnh, cuối mùa thu này gió lạnh hơn nữa, khiến cho bàn chân rút cả gân.
Thất vương phủ.
Cửa chính cao lớn rộng rãi, đèn lồng trên cửa cũng bị gió thổi tắt, mặt đường lạnh lẽo bị đèn đuốc chiếu u ám, thoạt nhìn càng thêm âm lãnh.
Bỗng dưng, trên ngã tư đường tối đen có vài bóng người lén lút tiếp cận.
Nhìn kỹ, bốn người. Người đi đằng trước bộ pháp thong dong, ngẩng đầu ưỡn ngực chỉ nhìn phía trước, tầm mắt không chút di động.
Mặt sau, ba người nhìn quanh trái phải, thoạt nhìn lấm la lấm lét cực kì không quang minh.
“Uyển Nhi, ngươi xác định cứ như vậy trực tiếp đi vào sẽ không có việc gì?” Một bóng dáng thon thả lẻn đến bên cạnh người đi đầu, nhìn kỹ đúng là người đến từ Nam Cương, Tiểu Điệp.
“Ân, chỉ có theo cửa chính vào mới không bị ám toán.” Uyển Nhi, kỳ thật chính là gian tế ở quý phủ Phong Duyên Thiệu, bị Chiêm Trữ bức bách ăn nô cổ, hiện tại có thể coi là gián điệp hai mặt.
“Nàng nếu thật sự lợi hại như vậy, chúng ta như vậy không phải là đi chịu chết sao?” Tiểu Điệp âm thầm khó chịu, như vậy lại cho các nàng đến làm nhiệm vụ chịu chết.
“Xuất kỳ bất ý, nàng tất nhiên phòng bị.” Một nữ tử khác lên tiếng, cũng là một trong ba thị nữ bên người Lý Bình, thoạt nhìn tràn đầy tin tưởng. (Trùm: “xuất kỳ bất ý” nghĩa là đến nơi không ngờ tới)
“Hừ, ngay cả mạt cơ mà cơ nhân thánh giáo chúng ta còn không thể phản kháng, huống chi cấp bậc thánh giáo đốc.” Tiểu Điệp quát lạnh, vốn là để nàng đi đối phó Phong Duyên Thiệu, nàng tin tưởng mười phần. Lại không nghĩ tới nữ nhân chết tiệt kia cố tình làm các nàng phải thay đổi kế hoạch đến đối phó Thất vương phi cao thủ kia, chính là muốn các nàng chịu chết.
“Chính là truyền thuyết thôi, không chừng chính là hư chiêu.” Một nữ tử khác không đồng ý.
“Đó là ngươi không phát hiện, nghe nói Thích Kiến ở Thất vương phủ kia chính là đồ đệ của nàng, ngẫm lại đồ đệ của nàng còn có thể đem độc tố thánh trùng bức ra, nàng sẽ yếu sao?” Tiểu Điệp càng nghĩ càng tức giận, giọng cũng lớn.
“Không cần nói, đã đến rồi.” Uyển Nhi cực kì vững chắc dừng lại trước cửa chính Thất vương phủ, ngửa đầu nhìn bảng tên Thất Vương Phủ như ẩn như hiện dưới ánh đèn u ám, sắc mặt trấn định.
Tiểu Điệp rõ ràng không nghĩ sẽ tiến về phía trước, nhưng hai người khác cũng đã muốn khó dằn nổi. Vài bước cùng nhau chạy lên bậc cửa, sau đó ở cửa phát lực, chỉ nghe bên trong phát ra một tiếng răng rắc rất nhỏ, ngay sau đó hai người đồng thời đẩy cửa chính ra, cửa chính đóng chặt xuất hiện một khe hở bị khoan thủng.
“Đi.” Thanh âm của Uyển Nhi vẫn bình thản như vậy, giống như có cái gì dẫn dắt, dẫn đường bước lên bậc cửa đi vào.
Tiểu Điệp không muốn đi vào, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ phải đi cuối cùng theo vào.
Bên trong tối đen, bốn người biến mất phía sau cửa chính u ám, xung quanh yên tĩnh trở lại, phảng phất giống như bọn họ cho đến bây giờ vẫn chưa từng tới qua.
Trong Thất vương phủ, trên đường nhỏ u tĩnh có ba hắc y nhân đang nằm, còn có một người đứng ở cách đó không xa, biểu tình đờ đẫn, ánh mắt thẳng tắp, thoạt nhìn giống như đã bị khống chế.
Ngay sau đó, vài người theo bốn phía nhảy ra, vững vàng dừng ở trên đường nhỏ.
“Đem các nàng nâng đi.” Một đạo âm thanh nam tính trầm ổn truyền tới từ đầu đường, bóng đêm dày đặc, chỉ nghe thanh âm không thấy dáng người.
Nhóm hộ vệ động thủ, đem ba người đã hôn mê nâng lên, rời đi trong giây lát.
“Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, trở về đi.” Uyển Nhi còn đứng ở nơi đó, một dạng đờ đẫn.
“Ta có thể trông thấy chủ nhân không?” Mở miệng, thanh âm trở nên mềm nhẹ.
Thích Kiến đứng ở một đầu đường khác, nghe lời nói này thì âm thầm thở dài, nô cổ này quả nhiên lợi hại, hắn bồi vài lần đều thất bại.
“Trở về đi, nếu muốn gặp ngươi, nàng sẽ cho ngươi biết. Còn có nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt, nàng thật cao hứng.” Thích Kiến thản nhiên trả lời, sau đó xoay người rời đi. Uyển Nhi đứng ở giữa đường tràn ra mỉm cười, ánh mắt thoả mãn.
Cái này bỗng dưng thay đổi kế hoạch, hết thảy đều ở trong vòng khống chế của Nhạc Sở Nhân, cho nên thời gian cơm chiều cố ý phân phó Thích Kiến ở trong này ôm cây đợi thỏ. Tuy rằng đến chậm so với thời gian dự kiến nhưng kết quả hoàn toàn trong vòng dự đoán. Quả nhiên nô cổ mới đáng tín nhiệm nhất, có thể giống như tin tưởng chính mình.
Nay một lần đem cả ba bắt đi, thần không biết quỷ không hay, Lý Bình cũng sẽ không tìm người, lần này thực hoàn mỹ.
Hôm sau, mưa phùn liên miên, mưa mùa thu phá lệ lạnh lẽo, lạnh đến tận xương.
“Đúng vậy, thực tao bao.” Bởi vì nàng nói nó, Điêu Nhi có chút mất hứng. Xoay đi không cho Nhạc Sở Nhân nhìn đến ánh mắt nó, so sánh với trước kia, trí lực của nó tăng trưởng không ít. (Trùm: chả hiểu “tao bao” là gì?!)
“Từ ngữ của nàng thực đúng chỗ, thực sắc bén.” Tao bao? Phong Duyên Thương dám nói đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ như thế, nhưng hắn hoàn toàn hiểu hàm nghĩa từ này.
“Ta còn có thể dùng từ để hình dung ngươi, tuyệt đối thực đúng chỗ, ngươi muốn nghe không?” Hướng tới phòng chế thuốc đi qua, Nhạc Sở Nhân trêu chọc hắn, không có ý tốt.
“Quên đi, có khả năng ta lý giải không được.” Xem bộ dáng của nàng sẽ không phải lời hay gì.
“Ai nói, ngươi khẳng định có thể lý giải. Tiểu Thương Tử, ngươi thực rối loạn ngươi biết không?” Siêu cấp rối loạn.
Nhíu mi, Phong Duyên Thương cho rằng này tuyệt đối không phải lời hay.
Nhìn hắn nhăn mày, Nhạc Sở Nhân cười đến đắc ý, “Không hiểu đi? Không hiểu rối loạn ý là gì? Ta có thể nói cho ngươi, những lời này tuyệt đối là khen ngươi. Nói ngươi có một loại ẩn nhẫn mà không mất tao nhã gợi cảm.”
Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, “Gợi cảm?” Đây là dùng để hình dung nữ nhân đi.
“Đúng vậy, ngươi thực gợi cảm.” Cánh tay ở trước ngực hắn sờ soạng một phen, Nhạc Sở Nhân bề ngoài không thay đổi, trong đầu lại cấp tốc hồi tưởng hết thảy hình ảnh liên quan đến hắn, thực khiêu gợi, khiêu gợi đến muốn mất cái mạng già.
Phong Duyên Thương tươi cười nhợt nhạt, nhìn nàng vẫn chưa thu tay lại, sáng tỏ từ “gợi cảm” này cũng có thể dùng để hình dung nam nhân, hơn nữa ra vẻ, người nào đó còn thực thích nam nhân gợi cảm.
Ở bên cửa sổ, ngồi xuống nhuyễn tháp, Phong Duyên Thương cứ như là tới nơi này ngắm cảnh. Nhạc Sở Nhân đi đến tủ thuốc bắt đầu chọn dược, áo dài màu trắng đem cả người nàng bao lại, mái tóc dài có vẻ như càng thêm đen bóng.
Leo lên cây thang lấy thuốc ở trên đầu tủ, trên tủ thuốc không có ghi tên nhưng nàng lại hoàn toàn nhớ rõ ngăn tủ nào đựng thuốc gì.
“Đây là dùng để đưa cho vị ở lãnh cung kia đi!” Nhìn nàng nhảy từ trên xuống, sắc mặt Phong Duyên Thương trầm tĩnh như nước, mắt phượng sâu thẳm, mặt nhất thời đen lại, khiến người nào vô tình nhìn qua đều hít vào một hơi.
Quay đầu quét Phong Duyên Thương liếc mắt một cái, nhìn sắc mặt hắn không thay đổi, Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên, cười đến lạnh bạc, “Bỏ tay xuống được.” Rõ ràng là một tiếng thở dài, Nhạc Sở Nhân lại nghe ra chứa nhiều châm chọc.
“Ngươi luôn nói không thể sốt ruột, về sau trò hay nhiều như vậy, chậm rãi xem thôi!” Nàng thực hiểu hắn, hắn từ trong bụng mẹ đã bị tra tấn, hơn hai mươi năm cừu hận a!
“Chính là không thể chính mắt nhìn thấy có chút đáng tiếc thôi.” Phong Duyên Thương cười cười, con ngươi có chút lo lắng.
“Ngươi có biết chuyện vui lớn nhất đời người là cái gì không?” Xoay người qua, nhướng cao mi nhìn hắn, Phong Duyên Thương có chút nghiêng đầu ý bảo nàng nói, “Thì là ngồi xem chó cắn chó, nếu ta là ngươi, ta khẳng định đến lúc ngủ cũng cười ra tiếng.”
“Ha ha, thiên hạ này cũng chỉ có nàng dám nói hắn là chó.” Cười ra tiếng, Phong Duyên Thương lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ.
“Ngươi cảm thấy vui vẻ là tốt rồi, là người hay là chó không quan trọng.” Vô vị vẫy vẫy tay, nếu có thể, nàng có thể đem toàn bộ người trên thế giới cho là chó hết.
“Đối với nàng mà nói, đem người biến thành chó thực dễ dàng.” Hắn luôn trực tiếp như thế.
“Vậy cần ta làm cho ngươi mấy cái biến “chó”?” Cúi đầu, xoay cổ, đối với nàng mà nói việc này rất đơn giản.
“Ngươi có thì tốt rồi, của ngươi liền là của ta.” Phong Duyên Thương lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt mà chắc chắn.
“Lời kịch này là của ta, không được nói lung tung.” Của ngươi liền là của ta, của ta chính là của ta, đây là khi đó nàng nói, hắn thật ra thích đạo văn a.
“Ha ha, hảo, là của nàng, không có người cướp.” Phong Duyên Thương cười khẽ, ngồi dựa vào một chỗ, phiêu nhiên đầy người.
“Chậc chậc, ngươi cũng thế?” Cúi đầu, bận việc bắt tay vào làm cái gì đó, Nhạc Sở Nhân thốt ra, nói xong liền hối hận.
“Ha ha, nàng muốn?” Người nào đó cười đến vui vẻ, ý cười trong mắt cơ hồ tràn ra.
“Muốn cái đầu ngươi, xem như ta chưa nói.” Đem da rắn quăng về phía hắn, Nhạc Sở Nhân có điểm thẹn quá hoá giận.
Phong Duyên Thương động tác tao nhã tránh tập kích, vẫn cười như trước, thời điểm nàng thiếu kiên nhẫn, bộ dáng thật đáng yêu.