Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 72 : Hôn - Đối thủ
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Chương 72.1. Hôn - Đối thủ
Edit: Baby Trùm
Diêm Tô đến Ngũ vương phủ, váy dài màu hồng nhạt, khuôn mặt dịu dàng, khí độ hàm súc, so với sườn phi thiếp thất của Phong Duyên Thiệu đều xuất sắc hơn.
Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đã ở đây, nàng không có chút ngoài ý muốn, chính là cười than nàng đã tới chậm.
“Quả thật chậm chút, mọi người đều chờ ngươi đã lâu.” Tựa vào ghế thái sư, Nhạc Sở Nhân cười đến ý vị thâm trường. Không chỉ là nàng đang chờ, hậu cung của Phong Duyên Thiệu cũng đã đợi hồi lâu.
Nhìn Nhạc Sở Nhân cười, Diêm Tô tựa hồ hiểu được gì đó, bất quá cũng là không để ý lắm cười cười, đi tới trước mặt Phong Duyên Thiệu có chút phúc thân, “Tô nhi gặp qua vương gia.”
“Ngồi đi. Hôm nay nàng tới đây, Diêm huynh phải ở trong phủ một mình đến hết năm cũ rồi.” Phong Duyên Thiệu nho nhã khiêm tốn, cũng bởi vì hôm nay thuộc loại gia yến cho nên Diêm Cận xưng hô là Diêm huynh.
Ngồi xuống đối diện Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô tươi cười nhợt nhạt, “Hôm nay ca ca đi quân doanh ở ngoại ô, cùng quân sĩ ăn tất niên.”
Phong Duyên Thiệu gật gật đầu, đối với Diêm Cận, hắn rất là bội phục.
Nhạc Sở Nhân dựa vào ghế ở đằng kia, nghe vợ chồng tương lai bọn họ đối thoại, thực khách sáo a. Bất quá ngày sau bọn họ khẳng định có thể làm đến tương kính như tân, thánh nhân đều nói vợ chồng nên tương kính như tân, nhưng thế không phải là một mặt khác của bằng mặt không bằng lòng sao? (Trùm: “tương kính như tân” là đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách.)
Nhưng vào lúc này, ngoài đại sảnh một đám thiếp thất kia lại đến, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô động tác nhất trí cùng quay đầu nhìn, đi trước là hai sườn phi kia, mặt sau là năm sáu người thiếp còn lại.
“Gặp qua Diêm tiểu thư.” Đi vào đại sảnh, ngoài hai vị sườn phi, những nữ tử còn lại cùng phúc thân hỏi lễ.
“Chư vị tỷ tỷ không cần đa lễ, đã lâu không gặp, chư vị tỷ tỷ vẫn khoẻ?” Đứng lên, Diêm Tô rất quen thuộc nói chuyện cùng các nàng, rất có phong phạm đại phòng, Nhạc Sở Nhân nhìn thấy không khỏi chậc chậc kỳ lạ, nữ nhân thời đại này, quả thực đều là dạng tốt.
“Diêm tiểu thư cảm thấy đã lâu, chúng ta lại ngỡ mới đây. Trước đó vài ngày ngài phái người đưa tới phương thuốc chúng ta vẫn còn đang dùng, hiệu quả rất là không tệ đó.” Hai sườn phi một trái một phái đem Diêm Tô vây ở bên trong, rất có bộ dáng coi nàng là trung tâm.
“Dùng tốt là tốt rồi, lần sau ta lại cho người đưa tới vài phương thuốc khác, nữ nhân dùng đặc biệt tốt.” Diêm Tô ý cười trong suốt, các nàng giống như thân tỷ muội bình thường.
Nhạc Sở Nhân ngớ người trong nháy mắt, ánh mắt dò xét trên người những nữ tử đó, cẩn thận đánh giá, kỳ thật các nàng giống như không có ác ý gì, xem ra là thành tâm giao hảo.
“Làm sao vậy? Ánh mắt đều thẳng.” Bên người, Phong Duyên Thương cúi đầu, thanh âm truyền tới còn mang theo ý cười.
Nhạc Sở Nhân quay đầu liếc hắn một cái, sau đó thực thành khẩn tán thưởng, “Đối với trường hợp hài hoà như thế, ta cảm thấy thực thần kỳ thôi.”
“Chớ không phải là các nàng ầm ĩ ngất trời nàng mới cảm thấy bình thường?” Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng như nước.
“Dù sao ta cũng làm không được, nếu có một đám người ở trước mặt ta hoảng loạn như vậy, liên quan đến người đều tiêu diệt toàn bộ.” Một tay nâng cằm, Nhạc Sở Nhân trêu chọc hắn, mệt hắn còn có thể cười được.
“Đủ ngoan, nghe nàng nói ta đã bắt đầu sợ hãi.” Nói hùa theo nàng, nhìn nàng cười rộ lên, hắn cũng cười khẽ. (Trùm: “ngoan” ở đây là “ngoan độc” nhé.)
“Thất vương cùng Thất vương phi thật sự là nùng tình mật ý, làm cho người ta thật hâm mộ.” Bỗng dưng, các nữ nhân đang hàn huyên kia bắt đầu chú ý đến đối diện. Hai người bọn họ một cúi đầu một ngửa đầu nhìn nhau chăm chú, thần thái nhìn về phía đối phương cũng thực làm cho người ta hâm mộ không thôi, nhất là các nữ nhân đối diện.
Cười gượng một tiếng, Nhạc Sở Nhân vẫn bảo trì tư thái kia như cũ, không đáng trả lời.
Phong Duyên Thương đạm cười tự nhiên, khí độ vô song.
“Hai người bọn họ là trẻ sinh đôi kết hợp, cho nhau đối diện linh tinh không hề ngạc nhiên, còn có càng làm cho người khác chịu không nổi đâu.” Diêm Tô cười khẽ, vừa nói, giọng điệu rất quen, tất nhiên là cũng biểu lộ nàng cùng hai người bọn họ quan hệ không giống nhau.
“Các ngươi tỷ tỷ muội muội tán gẫu, nói chúng ta làm gì? Mọi người đều là người thường, chuyện vợ chồng trong lúc đó đều đại đồng tiểu dị, các ngươi cũng ngạc nhiên như vậy sao?” Nhạc Sở Nhân ý không vui, nàng cùng Phong Duyên Thương thực trong sạch a. (Trùm: “đại đồng tiểu dị” nôm na là không khác nhau mấy.)
“Thất vương phi mất hứng, chúng ta sẽ không chọc nữa, vợ chồng mới tân hôn, thẹn thùng thực bình thường.” Một nữ tử thoạt nhìn có chút tuổi tác hoà giải.
“Nhóm tẩu tử hiểu lầm, ta thật đúng là không phải mất hứng. Chính là da mặt Tiểu Thương Tử nhà ta mỏng, trong chốc lát đem hắn nói thẹn thùng, các ngươi sẽ dỗ không được.” Ngồi ngay ngắn, Nhạc Sở Nhân rốt cục cùng đám nữ nhân kia tán gẫu.
Nói đến Phong Duyên Thương, đám nữ nhân đối diện lại đồng loạt đem tầm mắt chuyển hướng sang hắn, rồi sau đó là một trận tiếng cười cao thấp không đồng nhất.
“Không phải còn có ngươi sao? Lão Thất nghe lời ngươi nhất, đoán là ngươi nói một, lão Thất nhất định không dám nói hai.” Diêm Tô chậc chậc thở dài, có thuật ngự phu a.
Đối với lời này, Nhạc Sở Nhân tuyệt đối thích nghe, quả nhiên không phản bác. Phong Duyên Thương đạm cười khẽ lắc đầu, nữ nhân nói chuyện, hắn không chen lời.
Phong Duyên Thiệu ngồi ở chủ toạ, vẫn ôn hoà mỉm cười, mắt phượng sâu thẳm, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.
Buổi trưa rất nhanh đã đến, buổi tiệc cũng đã dọn lên nhà ăn, mọi người di giá, mới vừa tiến vào nhà ăn, hương vị rượu và thức ăn liền bay vào xoang mũi, thật dễ ngửi.
“Thực khó giải quyết sao?” Theo thềm đá đi hướng lên trên, Phong Duyên Thiệu đi ở sau hỏi.
“Đúng vậy.” Nhạc Sở Nhân trả lời một tiếng, mặt băng bó, cước bộ thực dùng sức.
“Không vội, hắn lúc này, chắp cánh khó thoát khỏi.” Phong Duyên Thiệu an ủi, kỳ thật hắn cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này.
“Người hạ cổ kia cho hắn là một cao thủ, trước đó vài ngày ta có một nô cổ bị giết chết, có lẽ là cùng một người. Cho dù không phải cùng một người, bọn họ không sai biệt lắm cũng có liên quan.” Mặt Nhạc Sở Nhân không chút thay đổi, nói chuyện, trong đầu nghĩ biện pháp đối phó với cổ trong thân thể của Trương Băng kia.
“Người Vu Giáo trải rộng các nơi, nhưng cao thủ chân chính lại rất ít, huống chi là cấp bậc giáo thành. Sở Nhân, ngươi cũng không cần lo lắng, từ từ sẽ đến.” Phong Duyên Thương sở hiểu biết, Phong Duyên Thiệu cũng biết.
“Hắn khiêu khích thành công chọc giận ta, nhiều năm như vậy, thật đúng là không bị người nào xem thường qua.” Trừ bỏ thói quen trào phúng của lão thái bà kia, toàn bộ trong trại cũng không ai dám nói nàng nửa chữ.
“Ha ha, trách không được lão Thất nói không thể nói chuyện nghịch với ngươi, nóng nảy như thế, quả thực không thể dễ dàng chọc.” Phong Duyên Thiệu cười khẽ, Phong Duyên Thương nhìn người luôn luôn chuẩn, tính tình Sở Nhân mò cũng thực chuẩn xác, Nhạc Sở Nhân quả nhiên là như hắn nói vậy.
“Hắn nói ta như vậy? Ưu điểm lớn nhất của Tiểu Thương Tử chính là thức thời, không giống người nào đó, bát tự bị coi thường, ngũ hành đáng đánh đòn.” Cũng không biết là nói ai.
“Bát tự bị coi thường? Ngũ hành đáng đánh đòn? Lời nói dí dỏm này thật dễ nghe, làm cho người ta vô lực phản kích.” Phong Duyên Thiệu tất nhiên là không biết là nàng đang nói hắn, cân nhắc lời của nàng, cảm thấy có ý tứ.
“Còn có nhiều lắm, nếu Ngũ Ca muốn nghe, ngày nào đó ta viết cho ngươi một quyển, cho người xem đủ.” Nhạc Sở Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, lúc này hoàn toàn không có tâm tư nói giỡn.
“Vẫn là từ miệng của ngươi nói ra mới có lực, nếu bổn vương mà nói chỉ sợ cũng biến thành chê cười.” Phong Duyên Thiệu lắc đầu, chính là không thể tuỳ tính nói chuyện a.
Nhạc Sở Nhân cười cười không lên tiếng, không khỏi hồi tưởng đến Phong Duyên Thương học bộ dáng nói chuyện của nàng, cũng rất đáng yêu.
Ngồi lên xe ngựa trở lại Ngũ vương phủ, sắp tới chạng vạng, Diêm Tô đã muốn đi trở về.
Phong Duyên Thương ở Ngũ vương phủ chờ Nhạc Sở Nhân, nhìn thấy nàng có chút banh mặt, đại khái đoán được nguyên do.
“Không vui? Có thể chọc nàng tức giận, người kia thảm.” Cầm tay nàng, mười ngón đan xen, ấm áp.
Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mắt phượng như nước, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ôn nhu, Nhạc Sở Nhân nhìn thấy tức thì tâm tình tốt lên rất nhiều.
“Nói chuyện với ngươi thật dễ chịu, tên hỗn đản đó, ta sẽ làm cho hắn muốn sống không thể.” Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt Nhạc Sở Nhân tựa hồ đều cháy.
“Không chỉ muốn sống không thể, muốn chết cũng không thể. Đừng tức giận, sắc trời đã tối, chúng ta trở về đi.” Ôn thanh khuyên bảo, những câu nói đều là Nhạc Sở Nhân thích nghe, quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không hề banh.
Cùng Phong Duyên Thiệu cáo biệt, hai người ngồi lên xe ngựa, dẹp đường hồi phủ.
Sắc trời dần tối, trong xe ngựa cũng không đốt đèn, ánh sáng dần dần ngầm hạ xuống, Nhạc Sở Nhân dựa vào Phong Duyên Thương, nghe hắn thanh thiển hô hấp, ngửi hương vị trên người, tâm tình thả lỏng, trong đầu suy nghĩ phương pháp phá được Trương Băng.
“Còn đang suy nghĩ?” Một tay ôm thắt lưng của nàng, cách áo hồ cừu dày, có thể cảm giác được hình dáng thân thể nàng.
“Ân, có chút phiền toái.” Lười biếng trả lời, Nhạc Sở Nhân có chút xoay thân, vươn cánh tay tiến vào trong áo khoác hồ cừu của hắn, sau đó ôm thắt lưng hắn.
Cảm nhận được động tác của nàng, Phong Duyên Thương không tiếng động cười khẽ, cằm cọ vào đỉnh đầu của nàng, trong hô hấp đều là hương vị của nàng,
“Không vội, vương phi của ta thiên hạ vô địch, tiểu sửu này nhảy nhót không được bao lâu.” Thấp giọng nói, lỗ tai Nhạc Sở Nhân dán ở ngực hắn, mỗi một chữ hắn nói nàng đều cảm nhận được chấn động trong ngực hắn.
“Thực có thể nói, ta thích nghe.” Nhắm mắt lại, Nhạc Sở Nhân thập phần hưởng thụ được hắn thổi phồng.
“Ha ha, còn muốn nghe cái gì, ta đều nói cho nàng nghe.” Ôm nàng, Phong Duyên Thương cười nhẹ nói.
“Nào có chuyện ta cầu ngươi nói? Cổ nhân nhà ngươi, lại bắt đầu nghịch ngợm.” Ngửa đầu, nàng vươn một cánh tay ôm lấy gáy hắn, sau đó có chút dùng sức kéo hướng chính mình.
Phong Duyên Thương thuận thế cúi đầu, trong ánh sáng tối đen tựa hồ cũng thấy rõ mặt của nàng, mắt phượng mỉm cười.
Hô hấp giằng co cùng một chỗ, Nhạc Sở Nhân thấy không rõ mặt hắn, lại có thể cảm giác được hô hấp của hắn. Lòng của nàng rộn nhanh, dường như cũng nghe được tim hắn đập cấp tốc, nguyên lai bọn họ đều khẩn trương giống nhau.
Khoảng cách dần dần kéo gần, hô hấp kia thổi tới trên mặt, tóc gáy của nàng đều dựng lên.
Nhắm mắt lại, Nhạc Sở Nhân dùng một chút lực, hắn bị kéo xuống dưới, cánh môi ấm áp mang theo một chút run run chuẩn xác dán vào nhau.
Hết chương 72.