Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 74 : Hôn sâu - Đặc biệt

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Ngày mai là năm mới, hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay. Hôm nay hoàng thành có bắn pháo hoa long trọng, pháo hoa kia chính là tiến cống của Đông Cương. Nhiều năm như vậy, quan hệ giữa Đại Yến và Đông Cương không phải tốt lắm, nhưng bởi năm nay Bắc Cương tuỳ ý khiêu khích Đông Cương, cho nên Đông Cương hướng Đại Yến tạo lập quan hệ hữu hảo, không chỉ đưa tới pháo hoa, còn đưa tới rất nhiều mỹ nữ. (Trùm: Lạy hồn, chả biết ngày nào năm nào mà lần, vậy cuối cùng “năm cũ” không phải là tất niên à? Thôi mn cứ du di đi nhé =.:)



“Pháo hoa? Bắn ở đâu?” Nghe Phong Duyên Thương nói như thế, Nhạc Sở Nhân tò mò, pháo hoa thời đại này cũng không biết là cái bộ dáng gì.



“Ở thành lâu Đông Thành, pháo hoa là Đông Cương đưa tới, ở thành lâu Đông Thành xem như đáp lại hảo ý của Đông Cương.” Ngồi dựa vào trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, bày ra một tư thế tuỳ ý, thoạt nhìn cũng thập phần cảnh đẹp ý vui.



Nhạc Sở Nhân ở giữa thư phòng bước thong thả chậm rãi, đã lâu nàng không có tới thư phòng của Phong Duyên Thương. So với trước kia không có biến hoá nhiều lắm, nhưng trên tường bốn phía nhiều hơn rất nhiều “tác phẩm” của nàng.



Này là bức tranh khôi hài đơn giản, phần lớn tranh đều là vẽ Phong Duyên Thương, các loại tư thái, hắn lại cực kỳ thích, trưng ở trong này triển lãm, từng người tiến vào thư phòng đều có thể nhìn thấy.



“Chúng ta ở trong phủ có thể thấy không?” Khoảng cách giữa phố Đồng Tước và Đông Thành rất xa, hoàng thành lớn như vậy, không chắc có thể nhìn thấy.



Phong Duyên Thương mắt phượng như nước, tầm mắt di động theo Nhạc Sở Nhân, ôn thanh, “Đứng ở trên nóc Viên Nguyệt Lâu có thể nhìn thấy được.”



“Thật không? Vậy thời điểm đó ngươi dẫn ta lên nóc xem.” Có chút nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nhìn nhìn hắn yêu cầu.



“Tuân mệnh.” Phong Duyên Thương cười khẽ, đó chỉ là việc nhỏ, dễ như trở bàn tay.



“Người cổ nhân này, tính tình luôn tốt như vậy.” Hai bước đi đến trước nhuyễn tháp, Nhạc Sở Nhân thân mình vừa chuyển ngồi ở bên người hắn, giống như không có khí lực, cả người tựa vào trên người hắn.



“Phong Duyên Thiệu không hỏi nguyên do đưa tới nhiều tráng dương bổ thận này nọ như vậy, biến thành toàn bộ người Thái Y Viện, Ngũ Vương phủ, trong phủ chúng ta đều nói ngươi ‘không được’, cũng không thấy ngươi tức giận. Ngươi người này a, đoán là bị đội nóng xanh cũng có thể cười được.” Hừ, Nhạc Sở Nhân đối với việc này cực kỳ bất mãn, cho dù bình thường nàng khi dễ trêu đùa Phong Duyên Thương nhưng người khác sao có thể khi dễ?



Vẫn cười, mắt phượng phảng phất ánh sáng, nhưng mà, khi nghe đến từ ‘nón xanh’, sắc mặt rõ ràng có biến hóa. Cúi mắt, nhìn về phía thiên hạ đang tựa vào bả vai hắn, “Nàng định cho bổn vương mang danh có vợ ngoại tình?”



“Ân?” Nhạc Sở Nhân phát ra một cái âm, ngay sau đó mới nghe rõ hắn nói cái gì. “Ngươi muốn mấy cái nón? Không cần khách khí, chỉ cần ngươi muốn, tùy thời nói một tiếng sẽ được.” Cười đến mặt mày loan loan, kỳ thật nàng vừa mới nói câu kia chỉ để so sánh mà thôi.



Phong Duyên Thương rõ ràng không nói gì, “Ngoại tình sẽ bị chém đầu!”



Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Ước định kia cũng không chỉ là ước thúc ra, còn có ngươi nữa!” Giơ tay đánh tùy ý vào ngực hắn, biết Phong Duyên Thương nói đến ước định khi đó của bọn họ. Một người mang một cái dây chuyền, ai phản bội liền chém đầu.



“Bổn vương tất nhiên là sẽ không phản bội, cho nên đối với bổn vương mà nói kia cũng như không. Nhưng mà đối với nàng thì không giống, hiện tại đã nghĩ chuyện ngày sau ngoại tình kia.” Trầm giọng, mắt phượng u ám, tựa hồ đang tưởng tượng ra nhiều loại phiên bản Nhạc Sở Nhân phản bội.



“Cút, ta chỉ là so sánh một chút. Họ Phong, ngươi hiện tại nhớ kỹ lời ta nói, nếu dám can đảm làm ra chuyện gì có lỗi với lão nương, ta liền đem nhóm gian phu dâm phụ ngươi làm thành người tàn phế.” Mắt trừng mắt, Nhạc Sở Nhân nghiến răng nghiến lợi.



Phong Duyên Thương cười “Ngược lại cũng thế?”



Nhạc Sở Nhân nâng mi, “Sở Nhân một lời tứ mã nan truy.”



“Như thế rất tốt, bổn vương cũng yên tâm.” Giơ tay vỗ nhẹ hai cái vào bả vai của nàng, mắt phượng như nước, cười như trăng sáng.



Nhạc Sở Nhân hừ hừ, nhưng cũng bất động dựa vào người hắn, hô hấp trong lúc đó đều là hương vị của hắn, khiến cho nàng không muốn rời đi.



“Chuyện ngươi tra tìm danh sách tiến hành thế nào, có thể có manh mối?” Đùa nghịch ngón tay từng đốt rõ ràng của hắn, Nhạc Sở Nhân từ từ hỏi.



Nhìn tay mình bị nàng xô đến đẩy đi, Phong Duyên Thương lạnh nhạt tự nhiên, “Không có tiến triển, Trữ Dự nói ra địa điểm, nhưng danh sách đã bị người khác lấy đi.” Xuất động hơn trăm mật vệ, không thu hoạch được gì.



“Xem ra là một nhân vật lợi hại, nếu là người Đại Yến thì không sao, nếu Tứ Cương hoặc quốc gia khác, vậy phiền toái rồi.” Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mi, quả thật rất khó giải quyết, Trữ Dự đã muốn nhận tội, cho dù dùng được thì hắn cũng không đưa ra manh mối có giá trị gì.



“Đây là vấn đề nghiêm trọng nhất trước mắt. Không rõ là ai đứng ở phía sau, không chỗ phát lực.” Thần sắc Phong Duyên Thương vi liễm, thời buổi hiện nay thật sự rối loạn.



“Phụ hoàng ngươi cho ngươi kì hạn? Chuyện này khó như vậy, cũng không phải là mấy tháng có thể tra ra.” Nhạc Sở Nhân lo lắng Phong Triệu Thiên sẽ làm khó hắn.



Phong Duyên Thương cười khẽ, môi mỏng gợi lên độ cong đẹp mắt, “Tất nhiên là không có, loại này chỉ phải bí mật làm việc không có kì hạn. Nhưng cũng không thể kéo dài, vẫn phải nhanh chóng mới được.”



Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, “Ngươi xem rồi làm đi, thời điểm cần ta giúp nói một tiếng.” Dù sao nàng không có bản lĩnh gì, không có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, chỉ có vài thứ kia.



“Ha ha, ta sẽ.” Cúi đầu, môi Phong Duyên Thương dừng lại trên trán nàng, độ ấm theo làn da tiến vào trong thân thể, khiến cho Nhạc Sở Nhân không khỏi run lên.




“Không có? Vậy thật tốt. Ta tiếc nuối nhiều hơn, mấy sủng vật ta dưỡng kia đều chưa kịp an trí tốt, mấy bản sách cổ trộm được kia cũng không xem hết nhớ kĩ toàn bộ, tiếc nuối thân thể khỏe mạnh xinh đẹp kia. Aizzz, nay ngẫm lại, thật là có thiệt nhiều việc không có làm. Nếu sớm biết ta sẽ tới chỗ này, dù là treo cổ tự tử thít cổ, ta đều sẽ làm thử hết.” Lắc đầu uống một ngụm, Nhạc Sở Nhân chỉ có thể thở dài.



Phong Duyên Thương lẳng lặng nghe, gió đêm rất lạnh, nhưng ôm nàng, tựa hồ ấm áp rất nhiều.



“Một năm nay, ta có rất nhiều cảm tạ. Khỏe mạnh hơn, ngay cả người hại ta ta cũng muốn cảm tạ. Bất quá, ta cảm tạ nhất chính là vận mệnh.” Giọng điệu ôn hòa, như là một bàn tay, nhẹ vỗ về hai má.



Nhạc Sở Thần cười khẽ, tất nhiên là nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.



“Bây giờ nhớ lại thời điểm ta mới đến đây, nếu không có ngươi, ta lúc này không chừng ở đâu đâu. Này quả thật là vận mệnh, trong mệnh của ta nhất định sẽ có kỳ ngộ như vậy. Ta hiện tại sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.” Đột nhiên tỉnh lại, phát hiện nàng đang ở một mình một người trong trại, nàng có lẽ sẽ nổi điên.



“Ta càng lo lắng đây là một giấc mộng hơn, không chỉ mất nàng, mệnh của ta cũng không còn.” Thoáng dùng sức ôm nàng, thanh âm Phong Duyên Thương thấp đi rất nhiều.



Không tiếng động cười khẽ, Nhạc Sở Nhân lại uống một hớp rượu lớn. Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng bùm, tựa như sấm sét, nửa bầu trời bừng sáng.



“Thật không tệ, so với pháo hoa chỗ chúng ta cũng không kém là bao.” Nhìn pháo hoa sáng lạn kia, Nhạc Sở Nhân thực kinh ngạc. Vốn tưởng rằng kỹ thuật thời đại này không tốt, lại không ngờ làm ra pháo hoa tốt như vậy.



“Pháo hoa của Đông Cương là tốt nhất, buôn bán cho các quốc gia xung quanh, giá rất cao.” Phong Duyên Thương ôn thanh nói, ở chân trời kia pháo hoa không ngừng sáng lên chiếu rọi mặt bọn họ.



“Bọn họ tiến cống thứ này, có thể châm ngòi bao lâu?” Nhìn không nháy mắt, mặt Nhạc Sở Nhân có chút hồng. Rượu hoa quế không gắt, nhưng cũng say lòng người.



“Khoảng 30 phút.” Lễ bộ tiếp thu cống phẩm, Phong Duyên Thương tất nhiên là biết.



“Tốt lắm, đợi đến khi đánh hạ Đông Phong, chúng ta ngày đêm đốt pháo hoa xem.” Lời này thốt ra, Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng, mắt phượng mỉm cười.



“Nàng thật sự cảm thấy khi chúng ta còn sống có thể đánh hạ Đông Cương?”



“Chỉ có không thể nghĩ được, không có làm không được.” Nhạc Sở Nhân cũng xoay qua nhìn hắn, nàng cảm thấy chuyện này không cần hỏi.



Bốn mắt nhìn nhau, théo ánh sáng pháo hoa, mặt đối phương cũng lúc sáng lúc tối.



Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy đêm đen rét lạnh này thực ấm áp, thổi tới trên mặt trừ bỏ gió lạnh còn có hô hấp của hắn, hơn nữa càng ngày càng ấm áp.



Đợi đến hoàn hồn thấy rõ mới phát giác nguyên là mặt bọn họ càng ngày càng gần, trách không được nàng cảm thấy gió lạnh càng ngày càng ít.



Chậm rãi trong nháy mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mỗi một chỗ đều hoàn hảo như vậy, căn bản không có chỗ nào không đẹp.



“Tiểu Thương Tử, ngươi muốn hôn ta?” Mở miệng, môi của nàng tựa hồ lướt qua sát môi hắn.



“Ừ.” Hắn lên tiếng đáp lại, mắt phượng một mảnh u ám, tựa như sông sâu.



Mím môi cười, Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, sau đó hắn từng bước áp lên.



Môi kề môi, mang theo không chỉ mềm mại cùng ấm áp, còn có mùi vị của đối phương cùng rượu hoa quế.



Nhạc Sở Nhân ôm lấy thắt lưng hắn, cừa muốn vươn đầu lưỡi, ẩm ướt nóng bỏng của đối phương đã từng bước tiến vào trong miệng của nàng.



“Ưm…” Kiềm chế không được ưm một tiếng, trong nháy mắt kia, tiếng pháo hoa đều như tan biến, chỉ còn lại tiếng nổ vang trong đầu cùng với lời lẽ dây dưa.



Hắn thực nóng, cũng rất thơm. Tuy là đều có chút trúc trắc, dưới đáy lòng dấy lên một loại rung động khác lạ.



Bị hắn hôn có chút thiếu không khí, bám vào trong lòng hắn, nàng đã sáng tối ra sao.



Dù là ngày hay đêm, tại thời điểm từ biệt năm cũ nghênh đón năm mới, bọn họ lần đầu tiên hôn sâu. Vô luận ngày sau có bao nhiêu thời khắc rung động khó quên, một ngày này ở trong lòng bọn họ không gì sánh kịp.



Hết chương 74