Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 76 : Thủ đoạn – Nữ nhân trong lúc đó
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
“Sao lại thế này?” Thanh âm Phong Triệu Thiên từ phía trên truyền đến, mang theo hờn giận không rõ ràng.
“Hoàng thượng, theo nô tì thấy, là bệnh cũ của lão Lục lại tái phát.” Thanh âm Trần phi vang lên ngay sau đó, yêu mị xinh đẹp, thực say lòng người.
Toàn bộ mọi người trong điện đều không lên tiếng, tập trung nhìn Lục vương còn nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, biểu tình khác nhau.
“Vợ lão Thất, rốt cuộc sao lại thế này?” Phong Triệu Thiên đứng lên, đúng là con cái chính mình bộ dáng thế nào hắn cũng rõ ràng, giọng điệu dịu đi rất nhiều.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi đứng lên, tầm mắt xẹt qua đám người đối diện, sau đó dừng ở trên người Phong Triệu Thiên, “Lục vương muốn ta xem bệnh cho hắn, ta phát hiện trong cơ thể Lục vương độc khí thật nhiều, chắc hắn phát độc.”
“Ngươi… ngươi… nói bậy!” Thanh âm thống khổ của Lục vương vang lên, hắn lăn lộn trên mặt đất, một chút khí lực cũng không có.
“Ta nói bậy? Lục vương không tin vậy thì chờ xem, nhìn xem từ ngày mai, vật tượng trưng nam tính của ngươi còn có thể đứng lên được hay không.” Cúi mắt nhìn lướt qua người đang nằm trên đất, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, cặn bã!
Phong Triệu Thiên khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân dám nói như vậy thì khẳng định nàng đã động tay động chân trên người lão Lục, bất quá cũng nên để cho hắn chịu giáo huấn rồi yên tĩnh một thời gian. Cân nhắc một phen, Phong Triệu Thiên cũng không tiếp tục chất vấn.
“Phụ hoàng, vừa rồi thật là Lục đệ đối với Thất vương phi gây rối, Thất vương phi bỏ qua không muốn để ý tới hắn, hắn lại cố tình dựa vào, vì thế mới chọc giận Thất vương phi.” Tam vương lưu loát nói. Vừa nãy hắn luôn luôn chú ý Lục vương, cho nên, bọn họ bên này phát sinh chuyện gì hắn đều biết.
Tầm mắt mọi người lại chuyển hướng qua Tam vương, Nhạc Sở Nhân rõ ràng chán ghét, màu mắt Phong Duyên Thương trong trẻo nhưng lạnh lùng, tới thuỷ tới chung, hắn luôn đứng ở bên người Nhạc Sở Nhân không rời.
“Phụ hoàng, hôm nay là gia yến. Mọi người tề tụ một chỗ không dễ dàng, lão Lục cũng đã bị giáo huấn, chuyện này trước hết bỏ qua đi.” Tương vương khí độ bất phàm, cũng không như Phong Duyên Thiệu giả bộ khiêm tốn tránh xung đột trực diện với hắn.
Nhạc Sở Nhân thay đổi tầm mắt nhìn về phía Tương vương kia, đây là lần đầu tiên nàng thật sự nhìn hắn, người này… cùng với Phong Duyên Thiệu có cùng tố chất.
“Người tới, đem lão Lục dẫn đi. Đợi cung yến qua đi, trẫm lại thu thập ngươi.” Phong Triệu Thiên vẫy tay, đối với đứa con không chịu thua kém này trừ bỏ chán ghét cũng không có cảm tình khác.
Lục vương nằm trên mặt đất bị vài tiểu thái giám khiêng đi xuống, Lục vương phi thoạt nhìn lá gan thật nhỏ cũng khom thắt lưng lui xuống theo, trong điện nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
“Vợ lão Thất, lần này ngươi xuống tay không nặng chứ?” Phong Triệu Thiên ngồi xuống, nhìn Nhạc Sở Nhân mặt không chút thay đổi ngồi ở phía dưới, trầm giọng nói.
Giương mắt nhìn về phía Phong Triệu Thiên, Nhạc Sở Nhân giả vờ kéo kéo khóe môi, nhắm mắt cũng có thể nhìn ra nàng cười có bao nhiêu giả tạo, “Không nặng, mặc kệ nói như thế nào, kia cũng là Lục vương a.” Nhiều nhất ngày sau không thể tạo người, xem như nàng vì con gái nhà đàng hoàng báo thù đi.
Phong Triệu Thiên chậm rãi gật gật đầu, Trần phi ở một bên như không xương dựa dựa vào, “Hoàng thượng, ngài đừng tức giận, Tương vương nói đúng, lần này lão Lục xem như được giáo huấn, ngày sau nhất định có thể thu liễm. Thất vương phi tính tình tốt, coi như là làm một chuyện tốt đi.” Thanh âm nhuyễn nhu làm cho xương cốt người nghe mềm nhũn.
“Cứ thích làm loạn.” Phong Triệu Thiên trầm giọng, mâu quang sâu thẳm nhìn phía dưới, một câu kia không biết là nói ai.
Trần phi sóng mắt lưu chuyển, ngay sau đó cười khẽ, “Lão Lục như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, hắn nếu là sửa lại, chỉ sợ cũng không còn là hắn.”
Phong Triệu Thiên quay đầu, nhìn nàng đầy thâm ý, “Trẫm là nói vợ lão Thất.”
Trần phi sửng sốt, tựa hồ cũng không nghĩ tới Phong Triệu Thiên sẽ nói như vậy, “Nô tì nhiều lời, bất quá, lời này nếu Thất vương phi nghe được, chỉ sợ sẽ tức giận.”
Phong Triệu Thiên bỗng dưng cười rộ lên, “Ái phi cùng vợ lão Thất nói chuyện không quá năm câu, sao lại vì nàng biện giải mấy lần?”
Trần phi môi mọng bĩu lên, như một tiểu cô nương lắc lắc thân mình, “Hoàng thượng, ngài hôm này như thế nào lại thích hù doạ người như vậy? Thất vương phi kia vô luận mặt nào cũng tốt hơn Lục vương rất nhiều, so sánh hai người với nhau, nô tì tất nhiên là thích Thất vương phi hơn. Chẳng lẽ hoàng thượng muốn nghe nô tì nói thích Lục vương? Dù sao nô tì nói chuyện luôn luôn thẳng thắn, cái gọi là lời thật thì khó nghe, nếu là hoàng thượng ngài không thích nghe, nô tì về sau ít nói lại là được.” Có chút mất hứng liên tục vuốt tóc, tuy là như thế, bộ dáng động tác của Trần phi cũng thật mê người.
Phong Triệu Thiên cười vươn tay ôm bả vai nàng vỗ nhẹ hai cái, tư thái sủng nịch.
Phía dưới ca múa tiếp tục, ngồi ở tại chỗ, Nhạc Sở Nhân thẳng thắt lưng ngửa cằm đầy người viết chữ không dễ chọc.
Bên cạnh, Phong Duyên Thương vẫn phong nhã như lúc ban đầu, nụ cười ôn hòa trên môi mà lại bình dị gần gũi, nếu là dĩ vãng, chỉ sợ mọi người xung quanh sẽ nhịn không được tới gần nơi này. Nhưng bởi vì hành động vừa rồi của vương phi hắn, lúc này đã không ai dám đến gần rồi.
Chỉ trong chốc lát, Phong Duyên Thương đã trở lại, bộ pháp thong dong tao nhã, đi tới trước mặt Nhạc Sở Nhân, cầm tay nàng kéo nàng đứng lên, “Đi thôi.”
Đứng lên nhìn chung quanh một vòng, một nửa số người đang tập trung tinh thần xem diễn, một nửa còn lại đang nhìn về phía hai người bọn họ.
“Đi thôi.” Ôm cánh tay hắn, Nhạc Sở Nhân thật cao hứng. Hướng về phía này nhìn bọn họ có nhóm tiểu cô nương đang hâm mộ vẫy vẫy tay, hai người cùng nhau rời đi.
Đèn cung đình sáng rỡ, hai người nắm tay hướng cửa cung mà đi, trên đường đi gặp tốp năm tốp ba cung nhân, người trong đêm đen, tại địa phương rộng lớn yên tĩnh, mọi người nhìn qua đều như tràn ngập âm khí.
“Cung yến này thật là đồ bỏ đi, nhàm chán đến chết, về sau lại có yến hội như vậy, ta sẽ cáo bệnh.” Không chút nào che giấu cảm xúc chán ghét của nàng.
“Lời này ra cung nói sau không muộn.” Phong Duyên Thương cười khẽ, đối với việc Nhạc Sở Nhân trừ hắn ra thì đều chán ghét mọi người cảm thấy thực vừa lòng.
“Cút, ta còn sợ người nhà họ Phong các ngươi chắc? Nhìn một cái Phong gia các ngươi xem, toàn cặn bã cầm thú biến thái, còn có cái gì kì quái hơn nói ta nghe xem.” Tuy biết cổ đại có rất nhiều người có ham mê đặc biệt, nhưng hiện nay tận mắt thấy, nàng vẫn cảm thấy thực biến thái, so với nàng còn biến thái hơn.
“Thật ra trước kia không hề thiếu, bất quá một năm lại một năm nữa, đại đa số người từ từ già đi, đều ở bên ngoài dưỡng già thôi.” Phong Duyên Thương ôn thanh nói xong, hắn nói rất đơn giản, nhưng lại có thể nghe ra ý tứ trong đó không đơn giản.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, “Càng là người sống an nhàn sung sướng càng có tư tưởng xấu xa, thực may mắn Tiểu Thương Tử ngươi từ nhỏ trải qua gian khổ, bằng không ngươi cũng biến thái.”
“Nói hươu nói vượn.” Nắm tay nàng bước ra cửa cung, tiến vào chỗ đỗ xe ngựa.
Hai người vừa nói giỡn vừa bước tới xe ngựa của Thất vương phủ, cũng không ngờ trong lúc đó lại có thể nghe được thanh âm quen thuộc.
“Cái con đàn bà kia, bổn vương sớm hay muộn cũng sẽ xử nàng! Ai u, mẹ nó, ngươi nhẹ chút cho ta.” Lời nói đáng khinh kèm theo vài tiếng hô đau, nghe liền đoán được là ai.
Nhạc Sở Nhân nheo mắt, con lợn lại đưa đến cửa.
“Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi qua xem.” Buông tay Phong Duyên Thương ra, Nhạc Sở Nhân vung áo choàng, sau đó tiêu sái đi nhanh qua.
Phong Duyên Thương hoàn toàn nghe lời, đứng bất động tại chỗ, đối với lực sát thương của Nhạc Sở Nhân, hắn vẫn thực tin tưởng.
Vòng qua một chiếc xe ngựa hoa lệ, liền thấy Lục vương đang đứng cạnh xe ngựa. Lục vương phi đang đứng một bên, còn có xa phu, xa phu cúi đầu, Lục vương phi thì bộ dáng sợ hãi.
“Lục vương!” Mở miệng, thanh âm của nàng truyền đi thật xa.
Quả nhiên, Lục vương bên kia ngừng động tác lên ngựa một chút, quay đầu, liếc mắt một cái liền thầy Nhạc Sở Nhân, mặt hắn một trận tái nhợt.
“Lục vương, vừa rồi nghe thấy ngươi nhắc tới ta, không bằng chúng ta tâm sự?” Bước qua, Nhạc Sở Nhân cười đến mặt mày nở hoa, thân thể cao gầy, khí chất độc đáo, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.
Lục vương còn bưng cánh tay, trên mặt cũng đã sưng không còn bộ dáng. Xoay người bước xuống, mặc kệ Lục vương phi đang đứng ở đằng kia, lập tức hướng Nhạc Sở Nhân đi tới.
“Đệ muội…” Tầm mắt đảo một vòng trên mặt nàng, ánh mắt của Lục vương thực đáng khinh.
Nhạc Sở Nhân cười tươi như hoa, chậm rãi nhấc tay, sau đó ở trong tầm mắt chờ mong của Lục vương mà nhẹ nhàng khoát lên trên bờ vai của hắn. Hắn còn không kịp hưởng thụ, ngay sau đó toàn bộ nửa người trái đau đớn, hai chân mềm nhũn, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.
Lục vương phi bên kia cả kinh, cũng là không tiếng động kinh ngạc. Xa phu ngẩng đầu nhìn thoáng qua lại cúi đầu, làm người vô hình.
“Ngươi là người đầu tiên dám đùa giỡn lão nương, tính ra ngươi cũng may mắn, cho ngươi bán thân bất toại ba năm, hạ thân không cử động cả đời. Lần sau thời điểm gặp lại, lại chọc lão nương, sẽ biến ngươi thành đầu chó.” Quát lạnh một tiếng, Nhạc Sở Nhân xoay người phẩy tay áo bỏ đi. Lục vương phi vẫn không lên tiếng chậm rãi tiêu sái bước đến bên người Lục vương, mặc dù vẫn là bộ dáng sợ hãi, nhưng ánh mắt lại có chút ý cười, “Cuối cùng cũng có người có thể chế trụ ngươi! Vương gia, chúng ta về nhà thôi.”
Hết chương 76.