Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 79 : Làm thơ đặc sắc
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Tháng một ở Hoàng Thành rất lạnh, tuyết cũng rơi rất nhiều. Hầu như cứ ba ngày lại có một trận tuyết lớn sau đó tan ra thành nước đá khiến nhiệt độ vô cùng thấp.
Nhưng thời tiết như vậy cũng chỉ trong tháng một, chỉ cần qua ngày cuối cùng nhiệt độ lập tức tăng lên, điều này khiến Nhạc Sở Nhân thấy rất thần kỳ.
Ngày cuối cùng tháng một, Bắc Cương cho người đem thư đến, lần này là đích thân Bắc Vương ngự bút nói rằng xuân về hoa nở sẽ đến chơi.
Có lẽ bởi vì nhận được tin tức Bắc Vương đến thăm Đại Yến, Đông Cương cũng vội truyền đến tin tức thúc thúc ruột của Đông Vương Khánh Vương gia sẽ mang bảo vật đến yết kiến Đại Yến hoàng đế, trong thư hạ thấp tư thái rất nhiều so với Bắc Cương.
Phong Triệu Thiên tất nhiên là vừa lòng thái độ của Đông Cương, hết sức nhiệt tình chiêu đãi sứ giả, lại phái người hộ tống đến tận biên cảnh Đại Yến và Đông Cương.
Những thứ đại sự triều đình này chẳng mấy chốc truyền khắp hoàng thành, trên cơ bản chỉ trong hai ngày ngay cả ông cụ tai điếc còn biết.
Thất Vương phủ.
Gần đây, Nhạc Sở Nhân vô cùng bận rộn,cả ngày qua lại giữa Thất Vương phủ và Tế Thế đường .
Hôm nay đã là mùng một, ngày mai chính là ngày Tế thế đường rút thưởng, tuy nhiên tất cả đã có Thích Kiến lo liệu nàng cũng không cần động tay.
Nhạc Sở Nhân nhìn Đinh Đương đang bận rộn hầm thịt bò cách thủy, hương thơm mê người dần tỏa ra, nàng tưởng thư không nhẫn được nữa, Tuy nhiên thịt bò phải mềm mới được, gấp cũng vô dụng.
Đinh Đương cũng chê nàng vướng tay, nhìn thời gian đoán chừng Phong Duyên Thương đã hạ triều, to gan đuổi nàng đi.
Bên ngoài so với ngày hôm qua ấm rất nhiều, Nhạc Sở Nhân khoác áo lông cáo trắng muốt đi về phía thư phòng, quả nhiên ngoài cửa có đám người Nghiêm Thanh đã đứng đó. Những người này cả ngày theo sát Phong Duyên Thương, giờ người ở đây Phong Duyên Thương hẳn ở trong đó.
Nhạc Sở Nhân đi nhanh đến gần thư phòng, đám hộ vệ trước cửa đều chắp tay cúi đầu, Nhạc Sở Nhân phất tay rồi đẩy cửa phòng.
Trong thư phòng rất ấm áp, hơn nữa có mùi sách mực thoang thoảng, không giống mùi hương liệu trước kia.
Nhạc Sở Nhân vòng qua bình phong, vén lên rèm che lập tức nhìn thấy Phong Duyên Thương nhàn nhã ngồi sau bàn đọc sách.
Nàng đi đến bên người hắn cới áo choàng ném lên trên ghế, Phong Duyên Thương cũng buông sách ngẩng đầu lên nhìn nàng, tuấn nhan như họa, mắt phượng thâm thúy như muốn hút cả linh hồn đối phương.
"Hôm nay sao lại chăm chỉ như vậy? Vùa trở lại đã chui vào thư phòng, không phải đang xem sách * chứ?”
(hu hu cái này làm khó Nguyệt rồi, bản gốc bị ẩn, Nguyệt chẳng biết dịch sao, thông thường cái dấu * biểu thi nghĩa không trong sáng hoặc ái muội gì đó, sách gì, mọi người tự đoán nhé >___<)
Phong Duyên Thương cong lên khóe môi nhìn nàng, con ngươi mềm mại như nước.
“Một chút thi từ ca phú, rất có ý cảnh.”
Hắn cũng không phải đặc biệt hứng thú nhưng vẫn phải xem qua một chút tránh cho có lúc phải lúng túng.
Nhạc Sở Nhân tựa người vào bàn, cầm lấy quyển sách trong tay hắn lật vài trang rồi bĩu môi :
“Cái này có gì hay? Quá kiểu cách nhàm chán. Xem nhiều loại thơ từ này, người ta chỉ có càng ngày càng thiếu não.”
Nhạc Sở Nhân ném sách xuống đặt mông ngồi luôn lên bàn, đung đưa chân từ trên cao nhìn xuống Phong Duyên Thương.
Phong Duyên Thương nhướn mày, khẽ thở dài:
“ Kiểu cách nhàm chán như thế nào? Nàng nói nghe chút coi.”
Nhạc Sở Nhân khoanh tay nói:
“Không tin sao? Những chuyện nhàm chán như leo núi trong mưa, chèo thuyền trên nước, nghe mưa bên rừng ngoài những người rảnh rỗi như bọn họ ra ai sẽ làm? Nếu có thời gian, ta nhất định đi ngủ. Dân thường hẳn ở nhà với vợ con. Còn quan lại lên triều xong khẳng định sẽ ở trong thư phòng nghĩ cách hãm hại người khác hoặc lấy lòng Hoàng thượng. Chỉ có cái đám tự cho là phong nhã ấy mới cả ngày leo núi, chèo thuyền.”
Sau một phen lý luận, Phong Duyên Thương cũng không còn gì để nói, môi mỏng khẽ cong lên nhìn cô gái đang ngồi trên bàn:
“Nhưng thơ bọn hắn viết ra quả thật không tệ, ít nhất người bình thường không viết ra được.”
Đại Yến tuy là trọng cả văn võ, nhưng chân chính sùng bái văn học rất ít. Bởi vậy người có tài đều rất được sùng bái, phần lớn được tôn sùng là nhã sĩ cư khách.
Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, lơ đễnh nói:
“Những thứ bọn họ viết đều õng ẹo làm dáng chú trọng bề ngoài, cũng không xem dân chúng bình thường có hiểu hay không. Trong mắt ta những gì chân thật mới là đồ tốt. Còn nữa, ngươi nói người bình thường không viết ra được vì ngươi chưa xem qua người bình thường viết, nếu là xem qua nhất định ngươi sẽ kinh ngạc. Hôm nào rảnh rỗi ta cũng viết một tập thơ, nhất định khiến ngươi trố mắt.”
“Ngươi câm, không thể nói chuyện? Ta cũng không vì ngươi tàn tật mà nương tay, ở đây không tiện, lên sườn núi kia thế nào?”
Nhạc Sở Nhân liếc nhìn những người bên kia vẫn đang vây xem thu dọn xác người, tay chỉ lên sườn Vong Thủy.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn không có chút đồng cảm nào. Đáng thương thì sao? Nàng cũng rất đáng thương nha? (Nguyệt: Đừng ai thắc mắc chỗ này vì Nguyệt cũng không biết có chính xác không vì cái tính từ nó bị ẩn)
“Đi thôi !”
Thấy hắn không nói cũng không động, Nhạc Sở Nhân nắm lấy hắn đi về phía đó, Thích Phong nhanh chóng đuổi theo, tuy nhiên vẫn nghe lời nàng không dám đi qua gần. Thiếu niên đó là Giáo Thánh?
Trên sườn núi cũng không có ngườiqua lại nên tuyết phủ rất dày, Nhạc Sở nhân một tay năm slays áo khoác của thiếu niên, một tay nắm lấy áo khoác của mình, từng bước một đạp tuyết trông có vẻ hơi phí sức.
“Nàng buông ta ra có lẽ sẽ đi dễ dàng hơn chút.”
Đột nhiên thanh âm có chút trêu đùa từ sau đầu truyền đến, đây là thanh âm của thiếu niên.
Đối với việc hắn có thể nói chuyện, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không ngạc nhiên, buông tay nhưng chẳng thèm quay đầu lại:
“ Không giả chết nữa? Ta hỏi ngươi, nô cổ của ta là ngươi giết? Cổ trên người Trương Băng cũng là kiệt tác của ngươi? Hôm nay chúng ta coi như là oan gia tụ họp rồi. Nói thật, ngươi còn là đệ nhất cao thủ ta gặp được trên đời này, không giết được ngươi ta sao còn tung hoành thiên hạ được?”
Nhạc Sở Nhân đi hướng trên núi, rộng rãi đem sau lưng cho người đằng sau, nàng vẫn còn dám nói như vậy khiến Thích Phong đi sau cảm thấy đau đầu. Nếu kẻ đó có ý đồ ám sát nàng, nàng tránh kịp sao?
“Nàng muốn tung hoành thiên hạ? Không được được, không được, ta đã định tung hoành thiên hạ rồi, này làm sao được?”
Ngữ khí có vẻ cố chấp nhưng nghe vào tai lại như hoàn khố công tử kiêu ngạo.
“So tài thì biết, mao đầu tiểu tử như ngươi dám nói mạnh miệng như vậy, cẩn thận da trâu rách rồi xấu hổ mà chết đó.” (Nguyệt : cái này Nguyệt giải thích chút xíu, trong tiếng trung ba hoa khoác lác là “吹牛” trong đó “牛” là trâu ,bò “吹” là thổi, nên mới có khoản da trâu đó)
Vừa nói, nàng vừa giũ giũ áo khoác, trời lạnh như vậy mà người nàng cũng ra đầy mồ hôi rồi.
“ Những người đó cũng không nhìn thấy rồi, nàng còn muốn tiếp tục đi lên sao?”
Thiếu niên dừng lại, áo long đã phủ vài bông tuyết nhưng hắn vẫn cười rất đáng đánh đòn.
Nhạc Sở Nhân dừng bước quay người lại, hơi thở có chút hơi gấp gáp cho thấy có vẻ mệt. Tuy nhiên chỉ sau một khắc (15’) tay nàng nhanh như chớp từ trong áo choàng vươn ra ném một vật hình tròn màu đen về phía thiếu niên.
Thiếu niên đáy mắt chợt lóe, nhanh chóng nắm lấy áo choàng vung lên cảm lại, tay còn lại giơ lên đánh một tiếng vang, bỗng nhiên xuất hiện một làn khói đen vây quay Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân gặp nguy không loạn, hai tay vung lên, một chút ánh sáng màu bạc lóe lên, khói đen tiêu tán. Tia sáng màu bạc như một thanh tiểu đao bắn về phía thiếu niên.
Thiếu niên trực tiếp dùng tay tiếp lấy, hai ngón tay bắt được sau đó nhìn Nhạc Sở Nhân híp mắt cười, hắn dám dùng tay tiếp đồ của nàng mà không có phản ứng gì, trong chớp mắt đã có thể phân cao thấp.
“Thử cái này xem sao?”
Thiếu niên cười vui vẻ nhìn Nhạc Sở Nhân, bộ dạng hệt như hai người là bạn bè tốt đang vui đùa.
Hắn khẽ dậm chân, bên dưới lớp tuyết có gì đang chuyển động, hơn nữa chuyên môn hướng chân Nhạc Sở Nhân mà đến.
Nhạc Sở Nhân liếc cũng chẳng thèm liếc dưới chân một cái , ngẩng đầu nắm bắt gì đó trong không khí, một đám khói xanh nhanh chóng bay hướng thiếu niên, chớp mắt đã vây lấy hắn.
Đồng thời thứ gì đó dưới chân cũng vừa đến, Nhạc Sở nhân khẽ lảo đảo, thứ đó đã nắm lấy một cân của nàng.
Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ nhấc chân, lấy tay năm slays thứ đang bám trên chân nàng. Động tác của nàng rất nhanh, chỉ kịp nhìn thấy thứ gì đó đen đen phát ra tiếng kêu bén nhọn như loài chuột trong chớp mắt đã bị nàng ném đi.
Đồng thời thiếu niên cũng giải quyết xong đám khói xanh, khóe miệng cũng mỉm cười nhưng đôi mắt cũng phát sáng rồi.
Hai người cùng nhìn nhau có chút hưng phấn. Nhạc Sở Nhân rất ít cùng người xung đột, thiếu niên kia có lẽ cũng vậy, hai người đều có chút thở gấp nhưng đầu óc không ngừng chuyển động.
Thích Phong đứng xa nhìn chằm chằm hai người. Trong mắt hắn hai người đang tỷ thí rất quyết liệt, các loại khói màu liên tục xuất hiện vừa như yêu quái trong thoại bản vừa như thần tiên.
Hắn rất lo lắng nhưng lại không giúp được gì. Thiếu niên nhìn qua không phải kẻ dễ đối phó, hắn hiện tại cũng chỉ hi vọng Nhạc Sở Nhân không có chuyện gì, bắt được kẻ đó hay không đều không quan trọng.
p/s à cái từ Vong Xuyên nếu có ai không hiểu thì Nguyệt giải thích thêm nhé. Vong Xuyên là tên dòng sông ở âm giới, trên đó có cầu Nại Hà và Mạnh Bà bán Vong Thủy nha mọi người. Nguyệt lười tìm tư liệu cụ thể nên nói đại khái thôi (Chứ cụ thể quá cũng ít bạn đọc mà >_____<)