Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 82 : Phát uy trên triều

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Một đêm này Phong Duyên Thiệu cùng Nhạc Sở Nhân  đều trải qua trong ngục.  Rất nhanh đã đến giờ lên triều, cảm giác như hai người chỉ nói đôi câu mà thôi.ở



  Bởi vì hôm nay Nhạc Sở Nhân phải lên triều một chuyến nên thuận đường cùng Phong Duyên Thiệu ngồi chung một chiếc xe ngựa vào cung.



Văn võ bá quan đi Đại Hòa Điện lên chiều sớm, Nhạc Sở Nhânlại không thể lên triều khi chưa tuyên triệu của Hoàng Thượng, bởi vậy sau khi vào cung Phong Duyên Thiệu giao nàng cho một vị công công. Vị công công này đưa nàng vào một điện nhỏ nằm bên trái Đại Hòa Điện rồi lui ra, qua một lúc lại đem lên cho nàng bữa sáng. 



Sau khi dùng xong bữa sáng, nàng tính toán thời gian cũng tương đối rồi, Đại Hòa điện bên cạn cũng đã  bắt đầu triều sớm.



Cũng không biết có nhắc tới nàng không nha? Nàng cũng đợi mệt rồi, hôm qua không ngủ, ăn no xong nàng cũng có chút buồn ngủ.



Nàng thoải mái quan sát bố trí trong điện, mỗi vật đều rất giá trị, vài vật nhỏ xíu cũng giá ngàn vàng.



Đại khái qua một canh giờ, cuối cùng cũng có người đến  thông báo Hoàng thượng tuyên triệu nàng lên điện.



Cuối cùng cũng đến, Nhạc Sở Nhân thản nhiên rời đi điện nhỏ bước vào Đại Hòa Điện.



Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân bước chân vào Đại Hòa Điện, đây được coi như là trung tâm chính trị của Đại Yến, không khí cũng đầy mùi vị chính trị.



Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào Đại Hòa Điện. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Phong Triệu Thiên ngồi trên long ỷ cao cao, hai bên đứng hai hàng triều thần, nhìn qua không dưới trăm người, ai ai cũng mặc triều phục hơn nữa đều đang nhìn nàng, thần sắc khác nhau nhưng phần đông là hiếu kỳ.



Nhạc Sở Nhân dừng lại ở trung tâm điện, mắt liếc sang bên trái lập tức nhìn thấy Phong Duyên Thương đứng cạnh Phong Duyên Thiệu cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ấm áp khiến người ta an tâm.



Nàng rất nành rời đi ánh mắt, cúi người quỳ xuống. lần này có rất nhiều người đang nhìn, nàng cũng không thể lại dùng áo choàng che chắn để ăn gian không quỳ như trước.



“Con dâu tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”



Nàng vừa cúi thấp đầu vừa chẳng có chút thành ý hô to.



“Đứng lên đi.”



Giọng nói của Phong Triệu Thiên từ trên truyền xuống, hơn nữa có chút tức giận.



Nhạc Sở Nhân đứng dậy, giũ giũ áo choàng vô cùng kiêu ngạo.



“Tả tướng quân Trương Băng trong Diêm Tự quân, cũng chính là gian tế của Vu Giáo. Năm ngoái Trung Vực Nguyên soái hồi cung đem hắn trở lại vẫn luôn giam giữu trong thiên lao, mặc dù thân thể kỳ lạ không thể cảm nhận đau đớn, các dụng cụ tra tấn đối hắn vô dụng nhưng ít ra còn là người sống. Nhưng hôm qua, ngươi nói rằng có thể giải bệnh của hắn, cuối cùng biến thành người thực vật. Vừa rồi Ngũ Vương đã bẩm báo lên, ngươi còn gì để nói?”



Giọng nói của Phong Triệu Thiên trầm thấp, vang vọng trong điện khiến người ta cảm thấy áp lực.



Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng mắt Phong Triệu Thiên khiến hắn càng tức giận. Hắn chưa cho nàng ngẩng đầu lên mà nàng dám ngầng đầu, đó là bất kính.



“Thần quả thật đã giải cổ không biết đau đớn trên người hắn nhưng không hề biết trong đầu hắn còn có một loại cổ khác. Khi thần giải một loại cổ thì người khống chế cổ kia phát hiện và ra lệnh cho loại cổ kia ăn não hắn…”



Nhạc Sở Nhân không chút sợ hãi, nói rành mạch từng câu từng chữ.


Phong Duyên thương có vẻ như đã sớm biết như vậy, gật đầu:



“ Ta tin rằng phụ hoàng rất vui vẻ đáp ứng.”



Nhạc Sở Nhân mím môi, bỏ bình nước đã đổ đầy xuống đi đến trước mặt Phong Duyên Thương, hơi ngửa đầu nhìn hắn, con ngươi trong suốt phản chiếu gương mặt tuấn mỹ không tì vết.



“Tiểu Thương Tử, ngươi trở thành thuyết khách của Hoàng Thượng rồi? Ngươi có phải đã thay lòng đổi dạ rồi hay không?”



Vừa nói, vừa chỉ vào vị trí trái tim của Phong Duyên Thương,  nàng đột nhiên cảm thấy hắn dường như bắt đầu tin tưởng Phong Triệu Thiên, đối với hắn nói gì nghe nấy.



Phong Duyên Thương bắt lấy tay nàng, miệng cười đến càng mê người.



“Đương nhiên không phải, có một số người sớm muộn đều phải chết. Tránh để sau này bọn họ gậy phiền toái cho Ngũ ca, không bằng nhân cơ hội này thuận theo ý phụ hoàng  giết hết.”



Nhạc Sở Nhân chậm rãi chớp mắt:



“Vậy ngươi bảo ta đi giết? Sau này ta xuống địa ngục còn ngươi lại đến cực lạc hưởng phúc, như vậy thật không công bằng.”



Gương mặt hắn nồng đậm ý cười, nâng cằm nàng lên, thấp giọng nói:



“Ta chỉ sợ không đi đến cực lạc được, nhưng nàng lại đến đó. Như vậy để chúng ta cùng xuống địa ngục chỉ đành để nàng đi làm việc xấu thôi.” 

(Nguyệt: *chớp chớp mắt* quá cảm động rồi!)



Nhạc Sở Nhân nhìn hắn quên cả chớp mắt. Nửa ngày sau mới gạt tay hắn ra, hừ lạnh nói.



“Ngươi quả thật không phải xấu bụng bình thường.” 



Tay bị gạt ra, Phong Duyên Thương không chút để ý, dứt khoát ôm nàng vào lòng.



“Nàng không muốn đi cùng ta? Dù không muốn cũng muộn rồi, khi xuống địa ngục, bản vương nhất định mang nàng đi cùng.”



Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy cố chấp, giống như sắp đến ngày xuống địa ngục vậy. 



Nhạc Sở Nhân cũng đua tay ôn lấy eo hắn, lắng nghe nhịp tim cũng như hô hấp của hắn, lòng nàng cảm thấy vô cùng bình lặng. Đối với nàng mà nói, địa ngục cũng chẳng là gì.



“Kỳ thực, chúng ta cùng đường.”



Nhạc Sở Nhân im lặng cười, có thể cùng với người này tai họa nhân gian, cùng nắm tay xuống địa ngục quả thật rất tốt.



Phong Duyên thương cúi đầu, vùi đầu vào gáy nàng hô hấp, tuy rằng rất ngứa nhưng cũng rất ấm áp.



Trong phòng nhất thời yên tĩnh, không khí dường như nóng lên, hoa trồng trong chậu cũng bắt đầu ra chồi, tình yêu cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc.