Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 84 :

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Của lớn vừa mở, đám người lập tức tiến vào. Thực ra số cấp quân trong địa lao cũng không nhiều, Phogn Duyên Thiệu lại sớm cso sắp xếp nên đám hắc y nhân chớp mắt đã biến mất ở cửa.



Cấm quân bên ngoài vẫn đứng yên bất động, hơn mười hắc y nhân chạm đất, gương mặt bịt khăn chỉ để lộ đôi mắt.



Nhạc Sở Nhân đảo mắt giữa đám người đó, không có tên tiểu tử kia. Tuy nhiên nhìn thủ đoạn của chúng thì cao tay hơn đám người của Vu Giáo xuất hiên lúc trước nhiều.



Cửa lớn rất nhanh lại mở ra, một hàng hắc y nhân lao ra, hai người còn xách theo một kẻ khác. Người này ăn mặc sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, râu dài ba tấc (3cm), gương mặt rất có tinh thần, kẻ đó không ai khác ngoài Ninh Dự.



Hắc y nhân xách Ninh Dự nhanh chóng nhập vào đám người bên ngoài. Ninh Dự nhìn cảnh này, vô cùng bình tĩnh.



“Đi.”



Chính vào lúc này, Nhạc Sở Nhân khẽ nói. Eo nhỏ nhanh chóng bị Phong duyên thương ôm lấy, hai người rời khỏi vị trí, người trong tháp cũng xông ra.



“Đi đi lại lại dễ dàng như vậy, các ngươi đều không thấy ngượng ngùng sao?”



Phong Duyên Thương ôm Nhạc Sở Nhân chạm đất, xung quanh là cấm quân đang sẵn sàng chiến đấu. Nhạc Sở Nhân mỉm cười “thân thiện, dễ gần” nhìn đám người áo đen. Một tay lôi cây địch trúc từ dưới áo choàng đưa lên miệng nhẹ thổi. Chỉ một tiếng vang lên, toàn bộ cấm quân đều ngã xuống, thiên địa nhất thời yên tĩnh. (Nguyệt: kỳ quái, sao lại đổ ngã người của mình nha?)



Nhạc Sở Nhân thu hồi địch trúc, cười nhìn bọn họ. Trong khoảng cách hơn chục mét, thông qua ánh đuốc lập lòe trên tháp, nàng có thể thấy sắc mặt họ không chút biến đổi, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nàng.



Một người áo đen nắm lấy Ninh Dự. Ninh Dự bình tĩnh đối mặt với đám người Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thiệu, đối với ông ta mà nói bị đám người không biết từ đâu đến đưa đi vẫn còn tốt hơn ngồi trong lao.



“Thủ lĩnh của các người đâu? Không phải hắn nói đích thân đến sao? Tên tiểu tử đó không phải là sợ không dám đến chứ?”



Ban đêm yên tĩnh, hai đội nhân mã giao phong cũng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có giọng nói của Nhạc Sở Nhân vang vọng.



“Không nhìn thấy bản thiếu gia, nàng thấy tịch mịch đúng không? Bản thiếu đến rồi đây!” (Nguyệt: Hắc hắc, câu cuối dễ gợi liên tưởng quá)



Chớp mắt, vang lên giọng nói đùa cợt ngạo nghễ. Một bóng đen xẹt qua, đến khi nhìn rõ thì người đã xuất hiện trước mắt.



Hắn mặc áo chàng rộng, đầu đội mũ choàng chỉ để lộ cằm, căn bản không thể nhìn rõ diện mạo thế nào.



Phong Duyên thương híp mắt nhìn hắn, đứng bên cạnh Nhạc Sở nhân, vững như bàn thạch.



Nhạc Sở Nhân nhướn mày hừ lanh:



“Ngươi quả thật đến rồi. Mặc dù ta cũng chẳng thèm để ý đến tên Ninh Dự đó, nhưng ngươi cũng không thể đem hắn đi.”



Vừa nói vừa chỉ Ninh Dự, bộ dạng vô cùng ngạo mạn.



Kẻ đội áo choàng cười khẽ, mặc dù không được diện mạo nhưng tiếng cười rất dễ nghe, hơn nữa lại có chút cợt nhả.
Tê buốt trên tay đã giảm bớt, cũng dễ chịu hơn nhiều rồi.



Phong Duyên Thương dùng một tay ôm lấy nàng, ngẩng đầu nhìn phía đối diện. hai hộ vệ vừa rồi đã trở lại, trên tay nắm lấy Ninh Dự đã hôn mê.



Nhưng người khác đi lên phía trước đón lấy Ninh Dự. Hai người đó sợ hãi nhìn Nhạc Sở Nhân, khiến những người khác cũng nhìn lại phía đối diện. Khói đen đã biến mất, hơi mười kẻ áo đen nằm trên đất, Thiếu niên kia cũng những người áo bào đen (những người đã bay như chim lúc đầu ấy ^____^) đã biến mất.



Gương mặt Nhạc Sở Nhân vô cùng bình tĩnh, nàng cũng sớm biết được bọn họ sẽ chạy. Khói trùng vừa rồi là dựa theo trí nhớ bập bõm nghiên cứu ra, cũng là lần đầu tiên sử dụng. Người khác không nhìn thấy bên trong nhưng nàng cũng hai người vừa rồi đều thấy, vì vậy họ mới nhìn nàng kỳ quái như vậy.



“Bọn họ chạy rồi, Sở Nhân, muội không sao chứ?”



Phong Duyên Thiệu đi qua, thu hết tất cả vào mắt, bừng tỉnh như mộng. Trận đấu kỳ quái này, bọn họ ai cũng không thể góp tay nào.



“Chạy rồi, mau thu dọn thôi, những cấm quân này phải nghỉ ngơi khoảng nửa năm mới có thể bình thường trở lại.”



Nhạc Sở Nhân quét mắt nhìn quanh, sắc mặt khoogn tốt lắm.



Phong Duyên Thiệu gật đầu, sau đó vẫy tay chỉ huy người dọn dẹp.



Nhạc Sở Nhân kéo tay Phong Duyên Thương vòng qua đám người nằm đầy đất đi về. Bộ pháp Phong Duyên Thương trầm ổn phối hợp với bước chân nàng.



Sau khi ra khỏi ánh sáng, Phong Duyên Thương ôm nàng nhanh chóng rời khỏi chõ cũ. Hai người dừng lại ở con phố nhỏ, Nhạc Sở Nhân nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, chống tường bắt đầu nôn. Nàng vừa nôn, nước mắt cũng tí tách rơi không dừng lại được, chớp mắt cả gương mặt đầm đìa nước mắt.



Một lúc lâu sau, trận nôn hành hạ người này mới dừng lại, Nhạc Sở Nhân lau nước mắt trên mặt nhìn Phong Duyên Thương trong bóng tối:



“Cảm ơn, nếu mà trước mặt nhiều người như vậy nôn mửa, mặt nũi của ta chắc đã mất hết rồi.”



Phong Duyên Thương giơ tay xoa nhẹ mặt nàng, tuy không nhìn thấy mặt nhưng nàng vẫn cảm nhận được ôn nhu của hắn.



“Nhìn nàng không ổn lắm, vẫn còn muốn nôn sao?”



Lúc ôm nàng phi tẩu cảm thấy nàng giống như buồn nôn, may mắn hắn hiểu ý nàng.



“Dạ dày không còn thứ để nôn rồi, chúng ta về thôi, ta hơi mệt.”



Cổ trùng của tên nhóc khốn khiếp đó không giết được nàng nhưng cũng khiến nàng không dễ chịu. Nôn xong cả người nàng dường như không còn chút sức lực nào cả.



“Được.”



Phong Duyên Thương ôm lấy nàng, dùng thân thể ấm áp giúp nàng chắn gió lạnh. Hắn nhìn nàng, trong lòng có chút tự trách, nàng đối đầu với cường dịch hắn lại không thể giúp chút nào, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.