Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 88 :

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Phủ thứ sử Quan Châu được thiết kế vô cùng xa hoa, cũng không kém hơn đại viện Vương Phủ ở Hoàng thành.



Đình đài lầu các hành lang gấp khúc cong đường nhỏ, đều tinh xảo xa hoa. Lúc này mùa xuân ba tháng, trong phủ những cây dương liễu quý giá đã bắt đầu rút cành, tháng giêng cái lạnh vừa qua hoa mai đang héo tàn, cánh hoa rơi xuống đất lẫn vào bùn đất, hiện ra mùi thơm bát ngát không giống nhau.



Trong phủ rất yên tĩnh, ngay cả có hạ nhân qua lại đi qua cũng là lặng yên không một tiếng động, bọn họ thật giống như người giấy, nếu đột nhiên gặp phải, không chừng sẽ giật mình.



“Phủ đệ này y như nơi ma quỷ ở, chúng ta từ cửa sau đi vào, vậy mà chỉ đụng phải một người.” Đi ra ngọn núi giả, Nhạc Sơ Nhân một bộ váy dài xanh nhạt bước chậm giống như đang đi trong hậu viện nhà mình, phía sau là Thích Phong, phía trước là Quan Xu, sau khi mở ra dẫn bọn họ vào.



. “Ngoại trừ trong sân đại lão gia có nha hoàn, còn những nha hoàn trong sân khác đều bị bệnh. Thời gian dần qua trong phủ chỉ có gã sai vặt, gã sai vặt cũng đều biết rõ bí mật Đại công tử, dao găm đều treo ở trên cổ, ai cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ bí mật đó không biết lúc nào sẽ lộ ra bị Đại công tử bí mật xử tử.” Quan Xu nhỏ giọng nói, trên mặt có một chút khoái ý.



“Hai ngày này, bọn họ rất cố gắng sống đi?” Vẻ mặt Nạc Sở Nhân tươi cười, nhìn cảnh sắc xung quanh phủ đệ, cũng không khỏi không tán thưởng.



“Đúng, ta nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, cho ái thiếp của đại lão gia.. uống thuốc.” Quan Xu gật gật đầu, những ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì cũng nằm ở trong mắt nàng ta, khoái cảm trả thù làm cho cả người nàng ta thoạt nhìn phấn chấn sáng sủa hẳn lên.



“Làm không tệ, chỉ cần một phòng, vị đại nhân Thứ Sử kia lập tức sẽ là ốc còn không mang nổi mình ốc rồi.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, nàng đúng là đốt lửa trong hậu viện, hiện tại không chỉ hậu viện, bản thân Thứ sử cũng muốn "Bốc cháy" rồi.



“Kỳ thật hắn đã sớm ốc còn không mang nổi mình ốc rồi, từ khi Đại công tử có bệnh, hắn ngay cả thái y trong hoàng cung cũng mời đến.” Quan Xu hiểu rõ phủ thứ sử, nhưng không biết lai lịch của Nhạc Sở Nhân. Nàng nói đến thái y, không thấy được đống tác nhíu mày của Nhạc Sở Nhân.



“Thái y đó là ai, ngươi biết không?” Hai tay đưa về sau, bước chân Nhạc Sở Nhân ung dung, vừa nói.



“Chuyện này ta không rõ lắm, có điều ta có hỏi, trong phủ không ai biết.” Quan Xu quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân, tuy là cảm thấy lai lịch nàng không tầm thường, nhưng vẫn là không có suy nghĩ liên quan đến hoàng cung.




Không nhịn được vui cười, Nhạc Sở Nhân cầm lên ước lượng trong tay, “Thích Phong, những thứ này ngươi đến chuyển ra ngoài được rồi. Nhanh, đưa ra ngoài.” Quan Xu ở cửa phía sau, trong ngõ nhỏ cửa sau bên ngoài có những đẹ tử cái bang thâm niên đang đợi, một lát vận chuyển phải dựa vào bọn họ.



Thích Phong tuân lệnh, rương lớn ngược lại là cũng không nhiều lắm, nhưng mà tràn đầy vàng bạc, thế nhưng là rất nặng. Thích Phong mạnh mẽ vận khí, lại vận lực, nhẹ nhõm nâng lên, sau đó rất nhanh rời đi lầu nhỏ.



Chuyển tới bên kia trên kệ đều là đồ sứ quý báu. Nhạc Sở Nhân không cảm giác với mấy thứ này, chẳng qua vẫn biết rõ mấy thứ này đáng giá.



“Trương thư sinh, đem mấy thứ này tới chỗ Quan Xu, ngươi từng nhóm chuyển ra bên ngoài, sau đó cùng để một chỗ với vàng bạc châu báu, mau chóng đưa về Tể Thế Đường ở Hoàng Thành.” Đồ sứ vật trang trí nè, sách vở tranh chữ nè, Nhạc Sở Nhân phải toàn bộ cầm đi.



“Vâng.” Trương thư sinh vui cười đáp ứng, hắn cũng hiểu được mấy thứ này một thứ cũng không thể lưu lại.



Lại tìm ra một ít ngân phiếu giá trị lớn, Nhạc Sở Nhân trực tiếp thả vào trong ngực. Thích Phong cùng Trương thư sinh chia nhau hành động, vậy mà cũng gần như dùng hơn hai canh giờ mới chuyển xong. Hôm nay thời cơ chuyển đi thật tốt, buổi sáng người giáo thánh bí mật rời đi, thứ sử Quan Châu không biết, phủ thứ sử giống như thành trống không, mặc cho bọn họ tới tới lui lui vài chuyến cũng không có kinh động bất cứ ai.



Mặt trời gần lặn, Nhạc Sở Nhân tính toán số ngân phiếu kếch xù kia cùng Thích Phong từ cửa sau rời đi, chuyến này không có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả Thích Phong đều cảm thấy vận khí quá tốt.



“Mấy ngày nữa phải đi xét nhà, nhưng là phải vồ hụt rồi.” Một buổi chiều chuyển vàng bạc châu báu, hai tay Thích Phong đều mơ hồ chua chua. Chẳng qua vẻ mặt tràn đầy nhẹ nhõm, ở trước mặt Nhạc Sở Nhân, hắn cho tới bây giờ không có lộ ra qua vẻ mặt vất vả.



“Rơi trong tay ta, có thể tạo phúc thêm cho người. Đưa vào quốc khố, vậy còn phải bị lột mấy tầng.” Thuận theo ngõ hẻm đi ra ngoài, Nhạc Sở Nhân sảng khoái tinh thần.



“Vương Phi nói đúng, dù là Vương gia không động một chút nào, không có nghĩa là người khác sẽ không động. Chỉ cần là làm quan, không ai không dính hạt bụi nhỏ.” Thích Phong hiểu rất rõ những chuyện này, dù sao thấy cũng nhiều.