Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 89 :
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Hoàng Thành giới nghiêm, vào ban ngày cửa thành đóng chặc, cấm vệ quân canh gác bốn thành, vô cùng nghiêm khắc. Dân chúng trong thành cũng ít đi ra ngoài, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, mấ năm nay, Hoàng Thành chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như vậy.
Trở lại Hoàng Thành, một đường ngồi trong xe ngựa Nhạc Sở Nhân cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, âm thanh náo nhiệt trong thành ngày xưa sớm đã biến mất, bánh xe ken két quanh quẩn đi ra ngoài thật xa, nàng ngồi trong xe ngựa đều nghe rõ.
Từ sau khi vào thành, Phong Duyên Thương xuống xe ngựa cưỡi ngựa lao tới Hoàng Cung, mấy người hộ vệ hộ tống nàng hồi phủ, vô cùng tỉnh ngủ.
Trở lại Cần Vương phủ, trong phủ cũng có thêm rất nhiều hộ vệ. Những người này Nhạc Sở Nhân cũng chưa thấy qua, cũng không biết từ đâu điều đến.
Đinh Đang đợi ở đại sảnh từ sớm, rốt cuộc chờ đến Nhạc Sở Nhân trở về, tâm treo ngược của nàng cũng thả xuống.
“Vương Phi, rốt cuộc người đã trở về.” Đinh Đang gầy hơn trước, khuôn mặt vốn bầu bĩm đã lõm xuống.
Nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân không khỏi cười khẽ, “Sao cậy? Đây là nhớ ta đến mất thịt luôn hả?” Đưa tay nhéo nhéo mặt của nàng, thịt trên mặt đã không còn nhiều như trước.
Đinh Đan hơi nhăn nhó, “Người không ở nhà, nô tỳ vẫn có thể ngủ đến mặt trời lên cao, buổi chiều mới ăn một bữa cơm, cho nên gầy nhiều lắm”
“Ồ, chuyện này lạ nha. Ngủ nhiều cũng có thể giảm béo.” Lắc đầu, Nhạc Sở Nhân cất bước đi về phía Vọng Nguyệt lâu, tất cả hộ vệ đã không còn trách nhiệm, không ai đi theo nàng.
“Mấy ngày nay trong thành náo loạn giống như gặp thiên tai không ai dám ra đường?” Gần giữa tháng tư, cây cối trong phủ đều một mảnh xanh biếc, sức sống dạt dào.
Đinh Đang liên tục gật đầu, vừa nói: “Đúng vậy, Trương Tiểu Thuận đưa đồ ăn đến Vương Phủ cũng nói hắn là đi theo hẻm nhỏ rẽ vào, không dám đi đường cái, bởi vì đi đầy đường đều là cấm vệ quân.”
“Diêm Tô có tới không?” Đi vào Vọng Nguyệt lâu, chỉ cách hơn một tháng, nhưng lại như đã đi ra thật lâu.
“Không có, chẳng qua Thập Bát gia có tới.” Đinh Đang lắc đầu, Diêm Tô biết rõ Nhạc Sở Nhân bọn họ không có ở đây, cho nên có việc cũng sẽ không đến.
“Hắn tới làm gì?” Phong Duyên Tinh? Nhạc Sở Nhân cũng đã lâu không thấy hắn.
Vượt qua bình phong, liếc thấy giường lớn đối diện, màn màu vàng sáng áo ngủ bằng gấm, đã nói lên thân phận người trên giường.
“Thần nữ Diêm Tô tham kiến Hoàng Thượng.” Cách giường một thước thì dừng lại, Diêm Tô quỳ xuống.
Nhạc Sở Nhân thì không có quy củ như vậy, ngược lại trực tiếp đi đến bên giường, lúc nàng đến gần người trên giường cũng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Sở Nhân cười một tiếng, “Phụ hoàng giả bộ rất giống! Chậc chậc, nhìn sắc mặt như vậy, chắc hẳn miệng vết thương cũng tốt bảy tám phần rồi.”
Khí sắc trên mặt Phong Triệu Thiên quả thật cũng không tệ lắm, chỉ là tâm tình không tốt, trong đôi mắt thâm sâu kia có áp lực rất lớn, phàm là người nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ giật mình.
Nghe xong Nhạc Sở Nhân nói, Diêm Tô cũng vô cùng kinh ngạc. Đứng thẳng người chậm rãi đi qua, quả nhiên!
“Thay mặt bọn họ để xem trẫm chết hay chưa? Tuy Trẫm không chết, cũng không ra được cửa Thừa Đức điện này.” Phong Triệu Thiên mở miệng, tràn đầy lửa giận. Diêm Tô không nói, cảm thấy thời thế thay đổi. Chuyện đến hôm nay, nếu để cho Phong Triệu Thiên nắm giữ quyền lực, bọn họ chỉ sợ cũng không có kết quả tốt.
“Nghe lời nói này của phụ hoàng một chút, thật sự hù chết con dâu! Ngài là ai, Chân Long Thiên Tử. Ngủ còn có thể thăng thiên, người đương nhiên còn có thể ngao du Cửu Châu. Đừng tức giận đừng tức giận, ta phát hiện lão nhân ngài hiện tại chỉ cần nhìn thấy ta liền tức giận đến không thở nổi, ta lại không trêu chọc ngươi.” Xoát ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân giống như ngồi gần lò sưởi mình đặt đầu giường. Kỳ thật nàng cảm thấy dáng vẻ Phong Triệu Thiên rất buồn cười, đấu đến đấu đi, nhưng không có đấu thắng con mình.
Nhắm mắt lại, Phong Triệu Thiên hít sâu, đang đè nén cơn tức đang dâng lên.
“ Tương Vương bất tài kia đã bị bắt, lão nhân ngài cũng không cần nhớ thương. Từ xưa đến nay, một Đế Vương thành công, đều có một ý chí sắt đá. Nhi nữ huynh đệ vô dụng phải giết không nháy mắt, như thế mới có ngày thành tựu thu nghiệp lớn.” Đưa tay vỗ vỗ cánh tay Phong Triệu Thiên, giống như nàng đang khuyên nhủ, nhưng là ám chỉ gì đó.
Phong Triệu Thiên mở mắt ra, ánh mắt thâm sâu nhìn Nhạc Sở Nhân thật dọa người.
Nhạc Sở Nhân cười đến má lúm đồng tiền hiện ra, “Phụ hoàng cảm thấy ta nói không đúng? Này Đế Vương, không thể có nhi nữ tình trường, cũng không thể nhân từ nương tay, nếu không, cuối cùng chỉ có thể làm con rối.”
“Ngươi đang uy hiếp trẫm?” Sau nửa ngày, hắn trầm giọng nói. Trung khí mười phần, giống như tiếng trống gõ nhân tâm.
“Không phải là uy hiếp, chỉ là vì để cho ngươi con đường có thể sống lâu trăm tuổi. Ngươi muốn sống lâu trăm tuổi, hay trời cao đố kỵ anh tài mà chết bất đắc kỳ tử?” Bắt lấy cổ tay của hắn, nàng cười đến đơn thuần vô hại.
Phong Triệu Thiên biến sắc, giống như muốn phát tác, nhưng cũng không dám tùy ý lộn xộn. Một đế vương đứng đầu quốc gia, hôm nay dĩ nhiên ở dưới áp chế của một nữ tử không biết võ công mà không dám nhúc nhích, sao hắn không nổi giận chứ.