Béo Mới Là Đẹp

Chương 21 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Hôm sau tỉnh dậy, đầu Lý Viện Viện đau nhức tựa hồ muốn nổ tung ra, ký ức

cô dừng lại ở cảnh uống xong chén rượu mơ, trước mắt mơ hồ, cô cũng biết lúc đó mình say rồi, chắc khá mất mặt, nhưng cô không thể gắng gượng

nổi nữa.



Rời hàng ăn kiểu gì, quay về nhà kiểu gì, cô hoàn toàn không nhớ.



Cô xoa nhẹ đầu, rồi xuống giường đi đánh răng rửa mặt, ngang qua phòng

bếp, cất giọng chào Yến Tư Thành đang làm đồ ăn sáng, nhưng Yến Tư Thành lần đầu tiên không vội quay đầu chào lại cô, vừa luôn tay luôn chân,

vừa đáp ừ.



Lý Viện Viện không suy nghĩ nhiều, mới dậy nên đầu óc còn hơi mơ màng, chỉ lảo đảo vào WC.



Nhưng lúc đánh răng, Lý Viện Viện kinh ngạc phát hiện ra môi mình có vết

xước, cô dí sát mặt vào gương, vết xước khá to, kết vẩy, vẻ như trước đó bị thương khá nặng. Nhưng rốt cuộc làm sao mà bị, cô nghĩ mãi mà không

ra...



Ngẩn ngơ rửa ráy xong, lúc ăn sáng cô định hỏi Yến Tư Thành, nhưng vừa ngồi

xuống bàn uống nước, thấy Yến Tư Thành bê thức ăn ra, cô ngẩng lên mới

phát hiện thấy anh đang đeo khẩu trang.



Lý Viện Viện giật mình hỏi: "Tư Thành, anh bị làm sao vậy?"



Yến Tư Thành đáp to: "Anh bị cảm nhẹ, nghe nói đeo khẩu trang để tránh

truyền nhiễm cho người khác. Ừm, Viện Viện à, mấy hôm tới đừng ở gần

anh."



"Sao tự dưng lại nhiễm bệnh?" Lý Viện Viện chau mày, lo lắng: "Có nặng lắm không? Hay đi khám xem sao?"



Yến Tư Thành lắc đầu, rõ ràng anh không muốn nói thêm về chuyện này, mau

mắn đưa bát cháo cho Lý Viện Viện: "Viện Viện, hôm qua em uống rượu,

sáng nay nên ăn đồ nhẹ thôi, anh nấu cháo trắng đấy, vẫn còn nóng, em ăn luôn đi."



Thấy động tác của anh vẫn nhanh nhẹn rõ ràng, không nghiêm trọng giống người đang có bệnh, Lý Viện Viện mới hơi yên tâm, cầm lấy bát cháo, vừa thổi

cho nguội bớt, vừa hỏi: "Tối qua hình như em say rượu, là anh đưa em về

à?"



Yến Tư Thành gật đầu.



"Thật mất thể diện quá." Lý Viện Viện thở dài nói: "Rượu quả là thứ không tốt đẹp gì, sau này em sẽ không uống nữa."
Sau đó cô lơ đãng quay lại nhìn, thấy Lâm Hiểu Mộng đang lau nước mắt, tức

giận đẩy Lưu Thư Dương đang vỗ về an ủi ra, đi thẳng lên khán đài.



Quay lại, cô vẫn nghe thấy Trương Tĩnh Trữ lầu bầu: "Sao nào, không thấy nó cao ngạo thế à, sao phải nể nang chứ!"



Lý Viện Viện thở dài, khuyên bảo Trương Tĩnh Trữ rồi cùng nhau lên khán đài.



Ân oán của nữ sinh đại học chính là như vậy, chẳng có ai đúng ai sai, chỉ vì góc nhìn khác nhau mà thôi.



Hàng đầu khán đài, Lục Thành Vũ đã ngồi đó từ lâu, hàng ghế đầy ắp khán giả, còn mỗi vài chỗ trống bên cạnh cậu ta. Thấy Lý Viện Viện, Lục Thành Vũ

quơ tay gọi từ xa.



Ba người tới nơi, Lục Thành Vũ cười nói: "He he, Yến Tư Thành đoán chuẩn

thật. Đúng là cô dẫn theo hai người cơ đấy. Ngồi đi nào."



Chu Tình nghe vậy tinh ranh nháy mắt với Lý Viện Viện: "Ai ôi... Anh ta chu đáo quá nhỉ."



"Trước đây nào giống như thế." Lục Thành Vũ cũng hùa vào, Chu Tình lại tiếp

tục nổi máu bàn tán cặn kẽ về Yến Tư Thành trước đây và Yến Tư Thành bây giờ. Kỳ thực từ hôm cãi nhau tại phòng y tế, cũng là hôm đầu tiên Lý

Viện Viện và Yến Tư Thành tới đây, cho tới giờ hai người bạn này lại khá thân thiết với nhau, nói chuyện vô cùng hợp, cũng do tính cách tự do

tùy tiện, dễ bỏ qua của họ.



Trương Tĩnh Trữ vừa ngồi xuống đã bắt đầu mở mồm, lại tiếp tục mắng Lâm Hiểu Mộng một lượt nữa.



Lý Viện Viện đặt túi xuống, ghé sát vào lan can dõi mắt tìm Yến Tư Thành.

Thực ra cũng không cần mất công tìm, Lý Viện Viện liếc qua là đã trông

thấy anh, anh đứng ở gần khán đài, đang trò chuyện cùng huấn luyện viên.



Xem chừng anh là người đầu tiên lên thi đấu.



Đột nhiên, trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu.



Yến Tư Thành bỗng ngẩng lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Lý Viện Viện.



Lý Viện Viện cười vẫy tay với anh. Yến Tư Thành mỉm cười dịu dàng, gật đầu với cô. Trong lúc đó, tất cả âm thanh ầm ĩ của sân vận động như lùi vào xa xăm. Lý Viện Viện thậm chí cảm nhận thấy một cảm giác kỳ diệu trỗi

lên trong lòng, cô tựa hồ là cô vợ nhỏ, tiễn chồng xuất chinh, cam lòng

chờ chồng chiến thắng trở về.