Bí Mật Của Ảnh Đế

Chương 40 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Đoàn phim Tinh Thần Phong Hỏa sẽ ở lại căn cứ Dao Quang tinh một tuần, ngoài việc quay chụp cảnh diễn tập, còn có rất nhiều phân đoạn kịch bản cần quay trên chiến hạm, quân bộ cố ý cung cấp một chiếc mẫu hạm từ trăm năm trước, nghe đâu đây là chiếc mẫu hạm “Vinh Quang” đã từng tham gia rất nhều chiến dịch lớn, quân đoàn Vinh Quang cũng lấy tên của nó, ngay cả nguyên soái đế quốc đương nhiệm, cũng xem nó như người bạn cũ.



Thiếu tướng Benjamin phụ trách công tác tiếp đón lần này, trước tiên hắn phái người sắp xếp nơi ở cho mọi người trong đoàn rồi để họ đi cất hành lý, tiếp đến lại mang mọi người đến tham quan chiếc mẫu hạm cỡ lớn này, đồng thới giới thiệu cặn kẽ về lịch sử huy hoàng của nó thời còn hoạt động.



Tướng quân Benjamin không nghiêm túc giống phần lớn quân nhân, trái lại phong độ nhẹ nhàng, trước sau trên mặt luôn mang theo nét cười thong dong, lúc giảng giải giọng điệu cũng lên xuống có lực, hắn không dùng micro, nhưng thanh âm vẫn truyền đến tai mỗi người một cách rành mạch.



Sau khi Cevi nghe giới thiệu xong, liền hỏi: “Chiếc quân hạm này, chúng tôi có thể tùy ý tham quan và quay chụp không? Có hạn chế gì không?”



Benjamin mỉm cười nói: “Mệnh lệnh của thượng cấp, chỉ cần không hư hao chiến hạm là được, cụ thể quay chụp thế nào, xin đạo diễn tự quyết định.”



Cevi cao hứng gật gật đầu: “Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không làm hỏng nó.”



Benjamin nói tiếp: “Còn nữa, toàn bộ vũ khí và trang bị cần thiết đã được đưa đến, để trong khu chứa đồ.”



Nếu bộ phim này quay cảnh chiến tranh trăm năm trước, vậy cần phải sử dụng vũ khí trang bị của trăm năm trước, không thể dùng đến cơ giáp tiên tiến và các loại pháo quang năng, pháo điện từ như hiện tại, làm vậy bộ điện ảnh sẽ trở nên sơ sài. Cho nên Cevi đã sớm đích thân đến xin, nhờ quân bộ hỗ trợ tìm trang thiết bị cũ từ trăm năm trước.



Cevi theo hắn đến xem qua, nói: “Những vũ khí này, diễn viên bên bọn tôi không thông hiểu lắm, phiền tướng quân phái người dạy nhóm bọn họ cách sử dụng.”



Benjamin mỉm cười nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.”



Nhận được thông báo từ đạo diễn, Tần Dịch Tắc cùng một số vai phụ quan trọng lập tức đến phòng huấn luyện mô phỏng, biên kịch Tiết An An cùng Lạc Ninh cũng theo sau.



Để tránh trong quá trình quay phim xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thiếu tướng Benjamin suy xét cực kỳ chu toàn, hắn kêu người đổ hết đạn trong súng ống ra, thay bằng đạn huấn luyện, như vậy, dù có không cẩn thận bắn phải người khác, cũng sẽ không tạo nên thương vong.



Benjamin giảng giải tỉ mỉ cấu tạo, cách dùng của các loại vũ khí, sau đó nói: “Mọi người tự mình nghiên cứu một chút, không hiểu lại hỏi tôi.”



Tần Dịch Tắc tiến lên một bước, cầm lên một cây súng ngắm nghiêm túc nghiên cứu, dù sao hắn là một diễn viên, đã diễn là phải giống, mặc dù hắn xuyên một thân quân trang, nhưng quả thật đối với những loại vũ khí này vẫn thấy rất lạ lẫm, nhất định phải mau chóng quen thuộc với chúng.
Quả nhiên, Lê Tân nhỏ giọng, nói: “Anh tìm người quen hỏi thăm được một ít tin tức, nghe đâu tiểu minh tinh tuyến ba kia trong nhà có tiền, trực tiếp đập 20 triệu mang tiếng đầu tư để mua lại nhân vật này, thật buồn nôn! Chúng ta cũng đâu có thiếu tiền, bên sản xuất đột nhiên đổi ý, muốn gì đây?”



Lê Tân tức giận đến đỏ cả mặt, toàn thân từ trên xuống dưới mở ra “hình thức chiến đấu”, hận không thể lập tức vồ tới cắn xé vị tiểu minh tinh kia.



Ngược lại biểu hiện của Tần Dịch Tắc khá bình tĩnh, nói: “Một vai diễn thôi mà, không có cũng chẳng sao.”



Mặt Lê Tân nhăn thành bánh bao, tức giận nói: “Nhưng vấn đề là, bộ phim này là kế hoạch của chúng ta vào nửa năm sau, hơn năm mươi tập phim phải quay ít nhất sáu tháng, anh vì bộ này, đã giành ra nửa năm cho cậu, từ chối hai bộ điện ảnh chế tác lớn, kết quả giờ bị bọn họ cho leo cây, anh lại phải tìm kịch bản khác cho cậu, anh sắp tức chết rồi đây!”



Tần Dịch Tắc nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đại diện, an ủi: “Không sao, cứ từ từ.”



Tần Dịch Tắc bị cướp vai diễn nhìn qua không hề tức giận, ngược lại người đại diện của hắn thì sắp rầu thối ruột. Lê Tân trợn tròn mắt, thở dài nói: “Thôi, dù sao cái loại đề tài thần quái như vậy cũng không đến nỗi không thể bỏ qua, nếu cậu thích đề tài kiểu này, anh lại tìm cho cậu.”



Tần Dịch Tắc an ủi: “Vất vả cho anh rồi. Thể loại thì không quan trọng lắm, chỉ cần kịch bản hay, tôi sẽ nhận.”



Lê Tân gật gật đầu, quay người rời đi.



Benjamin vẫn luôn bàng quan rốt cục không nhịn được khẽ cười thành tiếng, hỏi Tần Dịch Tắc nói: “Vị này là người đại diện của cậu?”



Tần Dịch Tắc quay đầu lại: “Thì sao?”



Benjamin nhún vai một cái, cười bình luận: “Biểu tình trên mặt anh ta, thật sự phong phú đặc sắc.”



Tần Dịch Tắc: “…”



Câu đánh giá này ngược lại rất đúng trọng tâm, Lê Tân vốn là người nóng tính, một khi đã thao thao bất tuyệt sẽ không để yên, Tần Dịch Tắc nghe anh ta lải nhải nhiều năm như vậy, đã sớm miễn dịch. Thế nhưng, trong mắt người lạ, anh ta xác thực rất nhiều lời, nhất là lúc tức giận, phút chốc nổi giận đùng đùng như sắp giết người, phút chốc lại mặt mày như đưa đám, làm như uất ức lắm, biểu tình cực kỳ phong phú.