Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 14 : Không ngờ đến
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Tòa soạn báo Kinh tế
- Ấy Evelyn, đến rồi à? Lâu lắm mới thấy em đến tòa soạn báo. Dạo này bận lắm à?
Một nhân viên tòa soạn vừa thấy Phùng Lộ Phi bèn gọi. Evelyn là tên tiếng Anh của cô.
- Chào chị, lâu lắm rồi không gặp chị. Đúng là dạo này em có nhiều việc bận nên không thể đến tòa soạn báo thường xuyên được. Ấy chị, mà em nghe nói chị sắp được thăng chức rồi, có phải không vậy? Khi nào thì đưa ra quyết định chính thức vậy ạ?
- Ừ, ngày mai sẽ đưa ra quyết định.
Phùng Lộ Phi hào hứng nói:
- Chúc mừng chị nhé. Mà chị cũng phải mở tiệc khao mọi người đi chứ, chuyện thăng thức lớn thế này thì nhất định không thể làm qua loa được. Tiệc lần này phải thật lớn đấy.
- Tất nhiên là sẽ có tiệc rồi, làm sao bỏ qua được. Tối ngày kia sẽ mở tiệc, em nhớ đến đấy nhé.
- Vâng. Lát nữa em ra rồi chúng ta nói chuyện tiếp. À, đây là bài báo em mới viết, chị nộp giúp em được không? Bây giờ em phải đi gặp Biên tập Trương có chút chuyện.
- Được.
- Được.
Chia tay với bà chị người quen làm trong tòa soạn báo Kinh tế, Phùng Lộ Phi liền nhanh chóng đi ngay đến chỗ phòng biên tập Trương để thảo luận vài chuyện quan trọng.
………………………………………
Nhìn biên tập Trương như nhìn người ngoài hành tinh, Phùng Lộ Phi nuốt nước bọt, hỏi lại cho rõ:
- Dạ? Biên tập Trương, anh nói cái gì cơ? Không phải là… không phải là em nghe nhầm đấy chứ?
- Em không nghe nhầm đâu. Tiểu Phùng, anh bảo em tuần sau đến thành phố S viết bài về dự án khởi công mới nhất của Tập đoàn Bất động sản Từ Thị. Tin tức mới nhất mà bọn anh vừa mới nhận được chính là Tổng giám đốc của Từ Thị là Từ Dịch Phàm cũng sẽ có mặt ở đó. Nếu chúng ta có được tin độc quyền này thì quá chuẩn.
Phùng Lộ Phi ngạc nhiên đến độ không nói được gì nữa. Sao lại dính đến Từ Dịch Phàm cơ chứ?
- Sao lại là em chứ? Em chỉ là cộng tác viên thôi, ở tòa soạn không phải là hết người rồi chứ? Biên tập Trương à, hay anh bảo người khác đi, em đi e là không ổn đâu.
- Không phải là tòa soạn báo này hết người mà anh thấy khả năng viết bài của em rất tốt nên mới muốn em đi thôi. Vì tin tức lần này được dự đoán là rất có ảnh hưởng nên anh mới bảo em đi. Nhưng mà anh thấy việc này có gì đâu mà sao em cứ từ chối mãi như vậy hả? Này, không phải là em giấu chuyện gì có liên quan đấy chứ?
Phùng Lộ Phi cứng họng luôn. Bản thân Phùng Lộ Phi cô chẳng muốn dính dáng bất cứ chuyện gì đến Từ Dịch Phàm, nhất là việc công khai cô chính là vợ của anh ta. Số của Phùng Lộ Phi cô cũng thật là xui xẻo. Dạo này mọi chuyện toàn gắn thêm tên của Từ Dịch Phàm. Tự suy nghĩ, có lẽ cô nên đi cùng Trương Uyển Tâm lễ chùa nhiều hơn.
- Cứ nhất định phải là em sao? Thật sự là anh muốn em đến thành phố S lần này hả?
- Tiểu Phùng à, nếu như em không muốn đi đến thành phố S viết bài thì anh cũng không muốn ép em làm gì cả. Nhưng mà Tiểu Phùng, chúng ta hợp tác với nhau cũng đã lâu như vậy rồi, khả năng của em anh cũng biết rõ, lần này anh tin tưởng em lắm mới giao chuyện này cho em. Anh thật sự rất mong lần này em sẽ đi viết bài.
- Thật ra.... Đúng là em có một vài chuyện hơi khó nói… hình như cũng có liên quan… Nhưng…
Nghe biên tập Trương nói, Phùng Lộ Phi cũng miễn cưỡng suy nghĩ lại. Phùng Lộ Phi đã cộng tác với tòa soạn báo Kinh tế này cũng được 4 năm rồi, nhưng lại không tiết lộ thân thế về bản thân cho mọi người nên cũng chẳng ai biết về cô. Tin tức về chuyện kết hôn của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm, các trang báo đều nói về cô với danh xưng là “Nhị tiểu thư của Phùng Thị” hay “Thiếu tiểu thư của Phùng gia” chứ không nhắc đến tên họ gì cả. Hôn lễ của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm, phóng viên được phép viết bài nhưng lại không được chụp ảnh,.... Nói chung là cho đến tận bây giờ, vẫn có rất ít người biết về thân thế thực sự của Phùng Lộ Phi.
- Này Tiểu Phùng, em có đi được không vậy? - Biên tập Trương lên tiếng hỏi lại Phùng Lộ Phi.
Câu nói của biên tập Trương càng khiến cho Phùng Lộ Phi thêm áp lực. Cuối cùng cô cũng mở miệng nói:
- Chuyện này... thật ra… Mà thôi được rồi, em sẽ đến thành phố S viết bài này vậy. Nhưng mà mọi chi phí của khi em đến thành phố S thì tòa soạn phải chi trả hết đấy, em không bỏ ra xu nào đâu.
- Tất nhiên rồi. May quá, cuối cùng em cũng đã đồng ý rồi Tiểu Phùng, anh vui quá đi mất.
- Vâng.
Phùng Lộ Phi chỉ có thể cười trừ và thở dài. Cứ coi như lần này đến thành phố S là đi du lịch vậy!