Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 168 : Sai lệch
Ngày đăng: 02:30 19/04/20
Sáng hôm sau.
Hôm nay là ngày có kết quả xét nghiệm ADN. Từ Dịch Phàm không đi một mình mà còn có cả Triệu Chí Dương đi cùng nữa. Triệu Chí Dương có vẻ rất hào hứng mong đợi bản kết quả kia.
- Từ Tiên sinh, Triệu Tiên sinh, đây là bản báo cáo xét nghiệm, kết quả xét nghiệm ADN là âm tính. Điều này cho thấy Từ Thiếu gia không phải là con trai của Đàm Tiểu thư.
Từ Dịch Phàm chau mày lại nhìn Triệu Chí Dương. Triệu Chí Dương giật lấy bản báo cáo kết quả xét nghiệm từ tay bác sĩ, xem đi xem lại, xem kỹ từng chữ từng chữ một.
- Không thể nào. Làm sao lại có thể có chuyện thế này cơ chứ. Có phải sai không vậy?
- Triệu Tiên sinh, kết quả đã như vậy rồi, không lẽ anh muốn chúng tôi xét nghiệm lại lần nữa ư? Nếu như anh không tin bệnh viện chúng tôi thì có thể đến bệnh viện khác.
Trong khi Triệu Chí Dương có vẻ như không tin vào mắt mình thì Từ Dịch Phàm lại bình tĩnh hơn. Kết quả ngày hôm nay, anh đã đoán ra được phần nào rồi.
- Cảm ơn ông.
- Vâng.
- Chúng ta mau đi thôi.
Từ Dịch Phàm nhìn Triệu Chí Dương, bảo anh ta đi về. Triệu Chí Dương vẫn cầm báo cáo kết quả kia, anh ta không tin nó là sự thật. Mọi chuyện làm sao có thể như vậy.
- Có cần đến bệnh viện khác xét nghiệm không? Nếu muốn thì đến thẳng bệnh viện Trung tâm hoặc bệnh viện Quốc gia. – Từ Dịch Phàm đi bên cạnh Triệu Chí Dương lên tiếng.
Cô không biết cô đã thất vọng bao nhiêu nữa, cô hi vọng rất nhiều, mong có thể tìm lại được người thân nhưng hóa ra lại không phải. Đàm Lệ Linh thở dài nhìn ra phía cửa sổ.
Tiếng điện thoại vang lên, là của Từ Dịch Phàm.
- Dịch Phàm.... - Cô lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút buồn bã, một nỗi buồn khó tả.
- "Em đã đọc bản báo cáo kết quả xét nghiệm mà anh vừa gửi cho em rồi chứ?" – Từ Dịch Phàm nói chậm rãi.
- Em đọc rồi.
- "Em buồn hả?"
Đàm Lệ Linh im lặng một hồi rồi mới nói:
- Đúng là em rất buồn, rất rất buồn. Khi anh thông báo với em là có một người đàn ông nhận là bố của em, em đã rất vui. Em những tưởng lần này mình có thể gặp lại được gia đình, người thân,... Ai ngờ... ông trời lại phụ lòng người, ban cho em kết quả như vậy.
- "Đừng lo lắng, cũng đừng buồn nữa. Chúng ta chẳng phải vẫn còn thời gian hay sao? Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm lại được gia đình, người thân của em."
- Cảm ơn anh. Nhưng mà Dịch Phàm, nếu như anh không thể tìm được thì cũng đừng có tìm nữa. Dù anh không tìm được gia đình em, em cũng không trách anh đâu.
Lần này, Từ Dịch Phàm ở đầu dây bên kia im lặng.
- Chuyện có tìm được phần quá khứ kia hay không, em cũng không còn quan trọng nữa, mặc dù em rất muốn giống như mọi người, có một gia đình đầy đủ. Nhưng có lẽ em...
- "Không sao đâu, sẽ ổn thôi."
- Được rồi, bây giờ em còn bận việc, để khi nào rảnh em sẽ gọi điện cho anh. Tạm biệt.
Đàm Lệ Linh nhanh chóng tắt máy, nước mắt cô rơi xuống. Nhưng cô vẫn cố gắng lau hết nước mắt, thở dài lấy lại bình tĩnh.