Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 62 : Họp cổ đông (1)

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Phòng họp.



Từ Dịch Phàm đang ngồi nghe các vị cổ đông phát biểu. Từ nãy đến giờ anh vẫn chưa nói câu gì.



Một vị cổ đông đứng ở gần máy chiếu, nói:



- Tổng giám đốc, bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng nay, giá cổ phiếu của Từ Thị chúng ta đã tụt dốc không phanh. Mức điểm bây giờ đã là -11 rồi ạ. Với mức giảm như hiện nay, chúng ta cũng từ đó mà đã mất trắng 2 tỷ USD. Từ Thị hiện giờ đang gặp khủng hoảng nghiêm trọng và những tin tức không hay cứ vây quanh chúng ta, cần phải nghĩ ra phương án tốt nhất để giải quyết. Nếu không thì hậu quả sẽ không tưởng nổi.



Một vị cổ đông khác cũng lên tiếng:



- Tổng giám đốc, tôi nghĩ chuyện này là do Mạc Kiến Huy của Kiến Hưng gây ra. Vì bên Từ Thị chúng ta có được dự án 802 từ bên phía bọn họ nên bọn họ ôm hận, tung ra những tin tức bất lợi này cho chúng ta. Tên Mạc Kiến Huy này thật nham hiểm.



- Đúng vậy Tổng giám đốc, chuyện này nhất định là do tên Mạc Kiến Huy đó gây ra…



- Phải ngăn chặn thật nhanh. Nếu không thì Từ Thị của chúng ta khó lòng mà đứng trên thương trường.



Các vị cổ đông đưa ra ý kiến của mình. Từ Dịch Phàm nghe họ nói một hồi rồi mới lên tiếng:



- Các vị cho rằng chuyện này là do Mạc Kiến Huy gây ra sao? Thật sự nghĩ như vậy?



- Tổng giám đốc, anh còn nghi ngờ gì nữa chứ? Chuyện này chắc chắn là do tên đó gây ra.
- Tổng giám đốc, anh còn nghi ngờ gì nữa chứ? Chuyện này chắc chắn là do tên đó gây ra.



- Đúng vậy Tổng giám đốc.



Trong lúc tình hình đang nước sôi lửa bỏng thế này mà Từ Dịch Phàm vẫn tỏ vẻ rất bình thản. Đối với anh, càng nóng lòng, càng vội vàng thì càng dễ dàng thất bại thôi.



- Vậy chắc hẳn các vị cũng đã đọc tin tức tập đoàn Kiến Hưng đã chính thức phá sản rồi chứ?



- Tổng giám đốc, ý của anh…



- Ý của tôi chắc các vị cũng không khó mà đoán ra được. Nếu như Mạc Kiến Huy muốn kéo tôi và cả Từ Thị xuống bùn thì trước khi tập đoàn Kiến Hưng tuyên bố phá sản, hắn đã làm rồi. Tin tức lộ bí mật thương mại này là một tin rất lớn, gây ảnh hưởng không nhỏ chút nào. Nếu tin này được đưa ra trước khi Kiến Hưng phá sản thì công ti này may ra còn chống đỡ được một khoảng thời gian. Nhưng lại phá sản rồi mới đưa ra tin này và những bí mật khác của Từ Thị? Có nên dùng “tại sao” để suy nghĩ không? Mạc Kiến Huy lăn lộn trong giới kinh doanh này bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ lại không biết suy nghĩ đến mức ấy sao? Và các vị, là cổ đông của Từ Thị thì cũng nên suy nghĩ sâu xa một chút.



Những vị cổ đông bên dưới bàn tán xôn xao. Sau đó có một vị khác bất ngờ lên tiếng:



- Theo như những gì Tổng giám đốc mới phân tích thì Mạc Kiến Huy không có liên quan gì đến vụ việc này mà là một người khác sao ạ? Nhưng người đó có thể là ai chứ?



- Kẻ này chắc phải có thù hằn sâu sắc lắm với Từ Thị của chúng ta nên mới làm như vậy.



- Đúng là kẻ đó phải biết rõ về Từ Thị của chúng ta. Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra được người đó là ai.




Từ Dịch Phàm lại nói:



- Hiện nay, những việc chúng ta làm thì đã làm hết rồi, phải suy nghĩ đến việc khác giúp chúng ta thoát khỏi nguy cơ này. Với lại, các vị có nghĩ đến ai là chủ mưu không?



- Tổng giám đốc, những bí mật kèm theo của Từ Thị bị lộ ra, người biết những điều này có thân phận không nhỏ. Người đó hẳn là nắm rõ khá nhiều chuyện của Từ Thị.



Thấy vị cổ đông kia phát biểu, các vị cổ đông khác chỉ nhíu mày nhìn nhau không nói gì. Không phải ý của ông kia muốn nói là những vị cổ đông ở đây đáng nghi nhất sao?



- Đúng vậy, ông nói rất đúng. Nhưng các vị yên tâm đi, ngoại trừ một người thì tôi không nghi ngờ các vị đâu.



- Người mà Tổng giám đốc muốn nói đến…



- Là Tống Nhã Nhược.



Cả phòng họp bỗng chốc rơi vào im lặng. Tống Nhã Nhược là cái tên mà bọn họ chẳng hề nghĩ tới.



………………………………….



Phòng Tổng giám đốc.



- Trợ lý Trương, Tổng giám đốc của các anh bao giờ mới họp xong vậy, tôi đợi cả tiếng đồng hồ rồi.



Triệu Chí Dương nhìn đồng hồ rồi hỏi trợ lý Trương. - Triệu Tổng, cuộc họp này rất quan trọng nên có lẽ không thể kết thúc nhanh được.



- Quan trọng thì quan trọng nhưng cũng không đến nỗi trưa rồi mà chưa xong đấy chứ?