Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 66 : Bất ngờ
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Phùng Lộ Phi lại lên tiếng:
- Vậy thì chúng ta nhanh chóng bán JL đi ngay, nếu không thì Từ Thị khó có nguy cơ đứng dậy được.
- Em nói đúng, chúng ta cần phải bán JL đi. Nhưng mà Lộ Phi, em không hiểu, nếu như Từ Thị tuyên bố muốn bán JL đi thì mọi chuyện sẽ rắc rối đấy. Khó có thể bán đi được.
- Em nghĩ thế này, anh xem có được không.
Từ Dịch Phàm nhíu mày nhìn Phùng Lộ Phi, còn cô thì đứng dậy, vừa đi đi lại lại vừa nói:
- Em sẽ giúp anh viết một bài báo và nhấn mạnh đến chuyện của JL. Trong bài báo ấy sẽ nhắc đến việc “Từ Thị muốn bán JL”. Lúc này, mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào vào Từ Thị. Những người muốn mua JL chắc chắn sẽ liên lạc với anh, còn những người muốn hại Từ Thị chắc chắn sẽ phải điều tra kỹ chuyện này. Bài báo khi đã đưa lên thì chắc chắn sẽ có nghi ngờ, nhất là những bài báo không có chứng cứ xác thực. Bên JL muốn đối phó với Từ Thị, ắt hẳn trong Từ Thị có người của bọn họ, như vậy bọn họ mới nắm chắc được thông tin.
- Chắc chắn có một nội gián để nắm chắc tin tức. Người nội gián này không thể là một nhân viên bình thường được, chỉ có thể là một trong những cổ đông hiện nay của Từ Thị.
- Phải.
Sau đó Từ Dịch Phàm lại gọi điện, yêu cầu người nào đó điều tra nội gián của JL trong Từ Thị.
- Nếu bán JL, anh muốn bán cho ai? Hiện nay có công ty hay tập đoàn có khả năng mua lại JL?
- Có lẽ là tập đoàn MT. Từ trước đến nay, MT vẫn luôn đối đầu với Từ Thị, cản trở con đường của Từ Thị. Bọn họ cũng nhăm nhe tới công ty JL và đã từng thương lượng muốn Từ Thị bán JL cho bọn họ. Công ty nào mà chẳng muốn sở hữu núi vàng như JL.
- Đúng vậy, JL mà người ta biết chính là một núi vàng thật sự. Ngày mai, bài báo của em đưa lên, nhưng anh phải ra vẻ như anh sẽ không muốn bán JL. Sau đó anh tìm người đại diện đến gặp phía MT. Tình hình lúc này, MT sẽ không nghi ngờ đâu. Bọn họ sẽ cho rằng, bên phía Từ Thị bán JL là muốn bù lại số vốn đã lỗ hiện nay.
- Còn bên phía JL, chúng ta sẽ tỏ ra như không biết tình hình của bọn họ. Đợi đến khi MT mua được JL rồi thì “quả bom hẹn giờ” này sẽ nổ, chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta. Phải không?
Phùng Lộ Phi gật đầu mỉm cười:
- Ý của anh giống em thật.
- Tôi không nghĩ cái bằng Thạc sĩ quản trị kinh doanh kia của em có ngày lại sử dụng được.
Phùng Lộ Phi bĩu môi, Từ Dịch Phàm nói tiếp:
- Việc bán JL sẽ giúp chúng ta thu hút được dư luận, giá cổ phiếu sẽ tăng lên. Nhưng nếu muốn tăng đến mức bắt buộc là 37 điểm thì chúng ta cần thu hút bằng những dự án khác.
Anh đứng dậy đi đến chỗ bảng trắng kia:
- Em nhìn này, đây chính là những dự án sắp thực hiện của tập đoàn Từ Thị trong thời gian tới. Hiện nay, thành phố A đang là trung tâm kinh tế của cả nước nên rất được chú ý, và đương nhiên tôi sẽ phải chọn dự án này ở thành phố A. Tiếp theo đó, tôi muốn chọn dự án 214 ở Rome vì hiện nay, thành cổ Ildian đang được truyền thông thế giới chú ý đến, bởi năm nay thành cổ này có khả năng trở thành kỳ quan thế giới mới. Nhưng còn một dự án nữa, tôi không biết là dự án nào thích hợp nhất để chọn.
- Em nhìn này, đây chính là những dự án sắp thực hiện của tập đoàn Từ Thị trong thời gian tới. Hiện nay, thành phố A đang là trung tâm kinh tế của cả nước nên rất được chú ý, và đương nhiên tôi sẽ phải chọn dự án này ở thành phố A. Tiếp theo đó, tôi muốn chọn dự án 214 ở Rome vì hiện nay, thành cổ Ildian đang được truyền thông thế giới chú ý đến, bởi năm nay thành cổ này có khả năng trở thành kỳ quan thế giới mới. Nhưng còn một dự án nữa, tôi không biết là dự án nào thích hợp nhất để chọn.
Phùng Lộ Phi nhìn tấm bảng trắng viết đầy chữ kia, quả thật là khó để tìm ra dự án kế tiếp của Từ Thị.
- Dịch Phàm, dự án của thành phố A là ở châu Á, dự án 214 của châu Âu, có phải chúng ta nên chọn một dự án nào đó ở châu Mỹ hay không? Như vậy nghe có vẻ hợp đấy.
- Em nói đúng. Tôi sẽ chọn dự án IFY ở New York, Mỹ. Hy vọng những gì mà chúng ta đã nghĩ sẽ đúng.
- Hy vọng nhờ chuyện này Từ Thị sẽ có những bước biến chuyển, vượt qua nguy nan trước mắt.
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, không lâu sau thì cô cũng quay sang nhìn anh.
Từ Dịch Phàm bước một bước tới gần Phùng Lộ Phi, cô cũng chẳng hiểu anh muốn làm gì nữa.
Bỗng chốc Từ Dịch Phàm đặt một nụ hôn lên môi của Phùng Lộ Phi khiến cô đờ người ra. Cô nhanh chóng lấy lại tình bước, vội vàng bước lùi hai bước, giọng nói ấp úng:
- Xin lỗi…. em xin lỗi… em…
- Không có gì, phải là tôi xin lỗi em mới phải. Bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, em về đi nghỉ đi.
- À vâng. Anh cũng mau đi nghỉ sớm đi, đừng có thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe đâu.
- Ừ. Phùng Lộ Phi nhanh chóng ra khỏi phòng. Bên ngoài, cô thở dốc, lấy tay vỗ vỗ ngực.
Còn Từ Dịch Phàm, anh cầm tách trà mà Phùng Lộ Phi mang lên lúc nãy uống, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.