Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 73 : Hòa giải (2)

Ngày đăng: 02:29 19/04/20


Phùng Lộ Phi và Phùng Hiểu Nguyệt ngồi ghế đá ở gần bờ hồ. Phùng Hiểu Nguyệt bỗng lên tiếng trước:



- Cô lại ra vẻ gì khi mà vừa nãy tát Vương Lâm như vậy? Cũng may thân phận của cô khác biệt với người khác, nếu không những hậu quả về sau cô có chịu được không?



Giọng nói của Phùng Hiểu Nguyệt có phần nhẹ nhàng, không còn gay gắt như ở quán cafe nữa. Nhưng cô ta không nhìn Phùng Lộ Phi mà lại nhìn thẳng về phía trước.



- Chị, chị cũng biết em chịu đựng rất giỏi đấy. Chỉ vì tên đàn ông đó quá đáng quá nên em mới không thể nhịn được nữa. Em còn đang nghĩ sẽ đánh cho hắn một trận nữa cơ. Nhưng mà sao chị chịu đựng được vậy? Phải đánh cho anh ta một trận mới phải.



- Nhiều lúc cô chỉ biết suy nghĩ trước mà chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả của mọi việc cả.



- Việc ngày hôm nay em không quan tâm đến hậu quả đâu, mà cũng chẳng có thời gian quan tâm.



Phùng Hiểu Nguyệt quay sang nhìn Phùng Lộ Phi:



- Nếu như cô không phải là vợ của Từ Dịch Phàm thì chắc chắn hôm nay rắc rối to rồi đấy.



- Chị đừng nhắc đến nếu như, mọi chuyện hôm nay không thể dùng nếu như mà nói đâu.



- Tại sao hôm nay cô lại làm vậy? Cô vốn dĩ chẳng có lý do gì để đánh người ta như vậy cả.


- Chị…



- Tôi yêu Từ Dịch Phàm nhưng cuối cùng bố mẹ lại để cô lấy anh ấy. Và bây giờ tôi cũng hiểu vì sao họ làm như vậy rồi. Nếu tôi lấy Từ Dịch Phàm thì không sớm thì muộn sẽ xảy ra chuyện thôi. Đến lúc ấy e rằng Phùng Thị và cả Phùng gia đều khó giữ.



Giọng của Phùng Hiểu Nguyệt bỗng trầm xuống. Khóe mắt rưng rưng, mũi lại hơi cay.



- Tất cả mọi chuyện đều là do tôi lúc ấy tức giận mà thành như vậy, là do tôi suy nghĩ không thông, không biết rõ mọi thứ. Tôi đã khiến cho mọi người phải suy nghĩ nhiều, khiến cho chính bản thân tôi không sống được chính cuộc sống của mình.



- Hiểu Nguyệt, chị đừng nói như vậy. Không sao cả, tất cả mọi chuyện đều có thể làm lại mà. Nếu chị đã hiểu rõ như vậy thì những chuyện trong tương lai có thể thay đổi được.



Phùng Hiểu Nguyệt quay sang nhìn Phùng Lộ Phi, giọt nước mắt rơi xuống, giọng buồn bã:



- Lộ Phi, bây giờ chị đã biết tất cả đều là lỗi của chị. Em có thể tha thứ cho chị được không?



- Sao chị lại nói như thế chứ? Chúng ta là chị em thì làm gì có oán thù gì chứ hả? Được rồi, đừng buồn.



Phùng Hiểu Nguyệt ôm chặt lấy Phùng Lộ Phi, những giọt nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn:



- Chị xin lỗi, chị không nên hiểu lầm em như vậy. Chị xin lỗi, thật sự xin lỗi, Lộ Phi…



- Không sao, không sao nữa rồi. Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, không cần phải nghĩ nhiều nữa.



- Chị xin lỗi…



Phùng Hiểu Nguyệt càng ôm chặt Phùng Lộ Phi hơn. Bây giờ cô mới hiểu ra là mình đã sai, bây giờ cô mới hiểu ra người em gái này quan trọng với cô như thế nào.