Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 87 : Ngạc nhiên
Ngày đăng: 02:29 19/04/20
Rót cho Lưu Cảnh Dương một ly rượu xong, Từ Dịch Phàm chưa kịp nói gì thì anh ta đã vội lên tiếng:
- Này Dịch Phàm, rốt cuộc là cậu muốn nhờ mình việc gì vậy? Cứ úp úp mở mở khiến cho người ta tò mò.
- Cảnh Dương, thật ra mình chỉ muốn nhờ cậu làm một việc nhỏ giúp mình, đó là thiết kế một bộ đồ trang sức bao gồm vòng cổ, vòng tay, nhẫn và khuyên tai. Như vậy được không?
- Thiết kế một bộ đồ trang sức thì có gì khó chứ, chuyện này quá đơn giản mà. Nhưng mà Dịch Phàm này, cậu muốn tặng bộ đồ trang sức này cho ai à? Hay sắp đến sinh nhật của Lộ Phi?
Từ Dịch Phàm lắc đầu, nói:
- Sinh nhật của Lộ Phi vào tháng 3 cơ. Mình muốn mua đồ trang sức để tặng không phải vào dịp ấy.
- Vậy người cậu muốn tặng là Lộ Phi nhưng không phải là vào sinh nhật cô ấy. Muốn tặng vào giáng sinh à? Nhưng từ nay đến Giáng sinh vẫn còn hơn 2 tháng nữa mà.
- Thật ra thì…
Lưu Cảnh Dương cứ nhìn chằm chằm vào Từ Dịch Phàm. Anh biết ngay là người bạn thân này chắc chắn đang có chuyện gì đó. Từ trước đến nay, anh chưa thấy Từ Dịch Phàm có lúc cũng bối rối thế này.
- Cảnh Dương, mình muốn làm bộ đồ trang sức này là vì Phùng Lộ Phi. Mình yêu cô ấy mất rồi nên mình muốn làm như vậy để cùng cô ấy bắt đầu lại một lần nữa. Cậu có thể giúp mình không?
Nghe những lời thừa nhận này của Từ Dịch Phàm, Lưu Cảnh Dương không khỏi kinh ngạc mà há hốc miệng. Từ Dịch Phàm đã từng khiến anh nhiều lần kinh ngạc nhưng chưa lần nào như lần này. Kể từ lần trước Từ Dịch Phàm thông báo kết hôn với Phùng Lộ Phi cũng không ngạc nhiên như việc anh thừa nhận yêu cô. Chuyện này thật khiến Lưu Cảnh Dương không thể nói gì được.
- Ngậm miệng lại đi. Nhìn mất hình tượng một Tổng giám đốc tài danh của thành phố B quá đi.
Mãi Lưu Cảnh Dương mới có thể ngậm miệng lại. Anh vội uống một ngụm lớn rượu rồi quay sang hỏi Từ Dịch Phàm:
Mãi Lưu Cảnh Dương mới có thể ngậm miệng lại. Anh vội uống một ngụm lớn rượu rồi quay sang hỏi Từ Dịch Phàm:
- Từ Dịch Phàm, cậu yêu Phùng Lộ Phi rồi? Thật sự là cậu đã yêu Phùng Lộ Phi rồi sao?
- Ừ.
- Bao nhiêu lâu rồi?
- Ai mà biết được chứ.
Lưu Cảnh Dương ngồi sát Từ Dịch Phàm, lại hỏi:
- Cậu thật sự cho rằng cậu làm như vậy sẽ khiến cho em gái Phùng cảm động sao? Lỡ như cô ấy không yêu cậu thì sao đây?
- Mình làm sao mà biết được.
- Cái kiểu gì đây không biết nữa.
- Nhưng mà dù có thất bại đi chăng nữa thì mình cũng nhất định phải nói những lời thật lòng mình cho Lộ Phi nghe. Còn nếu như cô ấy từ chối mình thì mình cũng sẽ không ép buộc cô ấy.
Quả thật, Lưu Cảnh Dương rất phục cái tính chịu chơi và dám chịu thua này của Từ Dịch Phàm.
- Cậu có hối hận không?
- Mình mà không nói thật lòng mình với Lộ Phi thì cả đời này mình sẽ sống trong hối hận đấy.
- Mình mà không nói thật lòng mình với Lộ Phi thì cả đời này mình sẽ sống trong hối hận đấy.
Lưu Cảnh Dương vỗ nhẹ vào vai của Từ Dịch Phàm, gật đầu nói:
- Chuyện này mình ủng hộ cậu. Chắc chắn bọn Hạ Quân Dật với Trình Minh Viễn cũng ủng hộ cậu thôi.
- Cảm ơn các cậu nhé.
- Được rồi, chiều mai mình sẽ quay về thành phố B, đồng thời triển khai luôn kế hoạch tỏ tình của cậu. Mình sẽ thiết kế cho cậu vài mẫu, cậu thích mẫu nào thì sẽ làm mẫu đấy. À phải, mình cũng sẽ bảo với Lâm Nhã Tình, nhà thiết kế đồ trang sức nổi tiếng mà mình vừa mời thiết kế cho cậu. Yên tâm đi, kế hoạch này của cậu sẽ chu toàn mà thôi.
Cảm động trước những lời nói của Lưu Cảnh Dương, Từ Dịch Phàm bỗng dưng ôm chầm lấy anh:
- Cảnh Dương à, cậu đúng là một người bạn rất tốt, rất tốt của mình đấy. Cậu làm mình cảm động quá.
- Mình sẽ nhận lời cảm ơn của cậu. Nhưng mà Từ Dịch Phàm, cậu có buông tay ngay ra không? Nhìn cái cảnh này mờ ám quá đi.
- Được rồi, buông tay thì buông tay. À phải Cảnh Dương, mình muốn khắc chữ A&E trên bộ đồ trang sức này.
- A&E? A nghe giống như tên tiếng Anh của cậu, Alfred. Thế còn E? Tên tiếng Anh của Lộ Phi à?
Từ Dịch Phàm gật đầu:
- Ừ, Evelyn là tên tiếng Anh của Lộ Phi. Mình không cần bộ đồ trang sức này cầu kỳ lắm đâu, đơn giản là được rồi. Sử dụng vàng trắng với kim cương loại tốt nhất đi.
- Ok.
- Thật sự là mình hồi hộp quá. Nhưng mà trong vòng nửa tháng có thể làm xong được không? Mình không chờ lâu được.
- Sẽ làm theo yêu cầu của cậu.
Nhìn Từ Dịch Phàm hạnh phúc thế này, Lưu Cảnh Dương cũng mừng thay. Cuối cùng thì Từ Dịch Phàm cũng có thể tìm được hạnh phúc thật sự rồi.