Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 12 : Gặp lại kẻ thù kiếp trước
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Editor: tiểu mao
Sáng thứ bảy, Văn Dụ tỉnh lại tại chỗ ở của mình, đầu rất đau. anh không nhịn được than một tiếng, nhắm mắt lại, vò thái dương, hơn nửa ngày mới từ từ ngồi dậy.
Tối hôm qua đúng là có uống rượu, nhưng lấy tửu lượng của anh thì không đến mức say rượu đau đầu, đầu đau bởi vì có một đêm mộng, ngủ không được sâu.
Chi tiết trong mộng, sau khi tỉnh lại mấy giây thì mơ hồ không rõ. Nhưng Văn Dụ nhớ kỹ, trong mộng có Kỷ An Ninh.
“Nếu có kiếp sau…” cô nhìn anh, rơi lệ.
Tại sao cô khóc? Vì sao đau lòng như vậy?
Văn Dụ nghĩ không ra, điều duy nhất có thể nhớ là cặp mắt xinh đẹp của Kỷ An Ninh đang không ngừng rơi lệ.
Làm người ta đau lòng.
Chuông điện thoại vang lên, Văn Dụ giật mình một cái.
“Còn chưa đi?” Đầu bên kia là giọng cha anh Văn Quốc An, giọng vừa trách cứ lại có có chút bất đắc dĩ.
Văn Dụ liền cười, trước mặt cha mình như từ người trưởng thành biến thành thiếu niên tinh nghịch, vừa lười nhác vừa vô lại: “đi, đi! Giờ đi ạ?”
Văn Quốc An nói: “Đương nhiên, không xem mấy giờ rồi, động tác của con nhanh lên.”
Hôm nay có kế hoạch là đi theo cha anh bồi mấy chú đánh golf.
Văn Dụ vừa dùng bả vai kẹp điện thoại vừa mặc quần, hỏi: “Mẹ con đâu?”
âm điệu của Văn Quốc An phai nhạt đi: “không biết, chắc là đi dạo phố?”
Cha mẹ của anh không ồn ào cãi cọ, nhưng tình cảm bình thường, không được gọi là ân ái. Văn Dụ đã sớm quen thuộc.
anh là người trưởng thành, không phải là học sinh tiểu học có tâm lý ỷ lại cha mẹ, sau khi lên đại học anh liền ra ngoài ở riêng, đỡ phải nhìn cha mẹ mình lãnh đạm không có tình cảm.
Rửa mặt xong đi ra cửa, ngày mùa thu nắng gắt làm lóa mắt, vạn dặm trời xanh không một bóng mây.
Rơi vào mắt nhìn như mộng cảnh.
Chậc, chỉ là giấc mộng mà thôi, nghĩ gì thế.
Đảo mắt là đến thứ hai.
“Này, nghe nói hôm nay câu lạc bộ bắt đầu tuyển sinh?”
“Mọi người muốn tham gia cái gì?”
Kỷ An Ninh bổng nhiên quay đầu! Triệu Thần, cho dù cô chết cũng không quên được gương mặt đang mỉm cười trước mắt cô!
Tất cả đều do Triêu Thần dựng bẫy.
cô bị lừa tới công ty đang tổ chức hoạt động team building* để làm thêm. Công ty này đúng là có tổ chức hoạt động team buiding, nhưng đây lại là công ty nhà Triệu Thần.
*giống như một dạng hoạt động nhóm
Nữ sinh kia lừa cô kêu đến gian phòng phía trong nhằm bỏ thuốc cô.
Nhưng Kỷ An Ninh đã từng làm thêm ở NL, đó là nơi ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có. Ở đó có tiểu tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú, quản lý có lòng tốt, đại ca bảo an nhìn thì hung ác nhưng rất yêu vợ mình - Cố gia…Bọn họ đều dạy cô rất nhiều thứ, thêm nữa chính cô cũng có lòng cảnh giác rất mạnh. Sắc mặt đối phương khẩn trương làm cô nổi lên lòng nghi ngờ, thăm dò một chút liền biết được chân tướng.
cô đương nhiên không thể ngồi chờ chết, tìm chỗ hở mà chạy trốn. Nữ sinh kia chắc chắn đã báo tin cho Triệu Thần, hắn ta mang theo bảo tiêu nhà mình, chặn lại thang máy và cầu thang, dồn cô lên sân thượng, cô bị trượt chân rơi xuống.
Sau đó, hồn phách phiêu lãng, tới khi Văn Dụ vì cô báo thù.
Văn Dụ…
Văn Dụ!
Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh đứng vững lại, vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Thần một cái, trong chớp mắt, gương mặt mất hết huyết sắc.
cô giống như nhìn thấy mãnh thú, giống như bị dọa sợ, đang từ trong tư thế bị Triệu Thần nửa đỡ nửa ôm rất mập mờ đột nhiên lùi về sau lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Gương mặt cô trông sợ hãi, luống cuống, trong chớp mắt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Văn Dụ.
Cách dòng người giao thoa với nhau, Văn Dụ hiểu được cái nhìn này của Kỷ An Ninh.
Giúp tôi một chút.
Cầu xin anh giúp một chút!
Tiếng ồn ào trong nhà ăn lúc này vào tai Văn Dụ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
rõ ràng mặt Kỷ An Ninh chỉ đang trắng bệch, gương mặt hoảng sợ mà nhìn anh, nhưng anh lại giống như nghe thấy tiếng cô đang cầu cứu.
anh thậm chí còn cảm nhận được sự sợ hãi tuyệt vọng của cô, giống như ở sau lưng có bóng đen to lớn muốn nuốt chửng cô.
Văn Dụ!
Cứu em!
Trái tim Văn Dụ bỗng nhiên kịch liệt co lại, đau đớn giống như bị kim châm.