Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 18 : Không chút dục vọng

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: Tiểu mao



Tôn Khải mắc cười gần chết.



Kỷ An Ninh cứ như vậy bị cưỡng ép thông qua “khảo sát”, lại mạnh mẽ “bị đăng ký” thành thành viên câu lạc bộ kickboxing Hoa đại.



Kỷ An Ninh chỉ thấy dở khóc dở cười, trả đĩa sắt lại cho Văn Dụ: “Đừng nói đùa nữa. Tôi về đây.”



Văn Dụ kín đáo đem đĩa sắt chuyển cho Tôn Khải, cười hì hì: “không phải đùa đâu, em muốn học mấy chiêu phòng thân à? anh dạy cho em.”



Buổi trưa hôm đó, Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh đi qua nhiều gian hàng, có nhiều câu lạc bộ thích hợp với nữ sinh vậy mà cô lại một mình chạy tới hỏi câu lạc bộ kickboxing, anh liền đoán được ý định của cô.



Kỷ An Ninh giật mình, lúc này cô đã quay người bước một bước, bời vì câu nói của Văn Dụ mà dừng lại. cô quay đầu nhìn anh.



Con mắt Văn Dụ sáng như hai cái đèn pha, không như đôi mắt giống hố đen trong trí nhớ của Kỷ An Ninh.



Trong lòng Kỷ An Ninh không biết tại sao lại run lên một cái.



“Trường chúng ta có câu lạc bộ Taekwondo, võ thuật, nhưng anh cam đoan với em, em không thể tìm được chỗ nào phù hợp hơn ở đây.” Khóe mắt đôi môi Văn Dụ lúc cười đều đầy tự tin, “Em muốn học cái gì, anh cho em tự chọn.”



Kỷ An Ninh cuối cùng không đi nữa.



cô nói: “Tôi muốn học mấy chiêu phòng thân, phải có tính thực dụng, không phải loại nhìn được mà không dùng được.”



“không vấn đề gì.” Văn Dụ đánh cược, “Kickboxing tự do có tính thực dụng cao nhất. Hai chữ tự do là một loại ý niệm, anh sẽ nói cho em nguyên lý, sau đó tự bản thân em phải tự tìm tòi chiêu thức.”



“Thế nào?” anh cười đầy xấu xa, “không đến nhầm chứ?”



Kỷ An Ninh lườm anh một cái: “Nhưng thời gian huấn luyện của tôi không nhiều, chỉ có thứ hai đến được thôi.”



Văn Dụ nhíu mày: “Thứ hai không đi làm thêm à?”



“Ừ.” Kỷ An Ninh nói, “Thứ hai khách ở quán cà phê không nhiều lắm, không cần nhiều người, tôi cũng không phải đi dạy kèm.”



Văn Dụ ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút, cúi đầu xuống nói: “thật ra…”



Kỷ An Ninh không thèm nháy mắt nói: “Im ngay.”



“…” Văn Dụ trừng mắt nhìn lại, “Em biết anh muốn nói gì à?”



Kỷ An Ninh bực mình nói: “Dùng đầu gối cũng biết.”



Kiều gì cũng là câu ngang ngược “Ở với anh sẽ không phải lo chuyện tiền bạc”.




“Nếu không sao anh là một người to lớn sống sờ sờ đứng ở đó em lại không thấy?” Văn Dụ mỉa mai.



anh khẽ vươn tay, đem thùng hàng Kỷ An Ninh đang ôm trong ngực lấy đi, thoải mái vác trên vai. Liếc mắt nói: “Nhờ một tiếng thì chết à?”



“Hở?...À.” Kỷ An Ninh cảm thấy không quen lắm.



Mấy năm này, cô có thói quen dựa vào bản thân, không nhờ vả ai. một mình, đơn độc thành quen.



“Chuyện lúc trưa…” trên đường đi, Văn Dụ mở miệng.



Kỷ An Ninh: “Hả?”



“anh nghĩ kĩ rồi, anh vẫn thấy mình nói không sai.” Văn Dụ nói, “Đừng nói với anh bạn bè hay khôngbạn bè gì đó, anh muốn theo đuổi em, chỉ đơn giản vậy thôi.”



Kỷ An Ninh yên lặng một lúc rồi nói: “anh muốn làm gì, tôi không có quyền can thiệp.”



“Tôi chỉ có một yêu cầu,” cô nói “Đừng dùng tiền bạc quấy rầy tôi.”



“A.” Văn Dụ cười, “anh phát hiện em…Hiểu anh rất rõ.”



“anh không phải người như vậy à.” Kỷ An Ninh vén tóc nói.



Gió đêm thổi qua mái tóc đen của cô, đèn đường phản chiếu nên gương mặt nhu hòa của cô, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.



Bây giờ rất ít thấy nữ sinh có màu tóc đen nhánh như thế này, không hề nhuộm tóc. Gương mặt Kỷ An Ninh không chút phấn son, sạch sẽ làm Văn Dụ muốn hôn.



Cảm giác rất kì lạ, không phải muốn đặt cô dưới người làm chuyện đó, mà chỉ đơn giản là muốn dùng bờ môi chạm vào gương mặt mềm mại kia.



Trong lòng có mấy phần yên tĩnh.



Văn Dụ mất một lúc không nói chuyện.



Kỷ An Ninh nhìn anh một cái.



Kiếp trước, Văn Dụ dây dưa với cô mang cho cô rất nhiều phiền não. cô nghĩ khi anh nói đến vấn đề này, cô sẽ rất giận anh. Nhưng lúc này, cô nhìn đường nét gương mặt cứng rắn của anh dưới ánh đèn đường, ánh mắt anh sáng ngời, cô phát hiện mình vậy mà không giận nữa.



cô rất thích lúc anh nhìn cô ánh mắt sáng ngời.



không muốn, không muốn thấy ánh mắt đỏ như máu.



Cũng không muốn thấy ánh mắt đen tối ảm đạm hơn cả bóng đêm.