Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 23 : Mộng xuân

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



Mỗi người bị đá một cước làm hai tên kia hoàn toàn không dậy nổi. Tâm tình tối nay của Văn Dụ khôngđược tốt cũng có chỗ để phát tiết.



một người còn yếu ớt kêu “Cứu mạng”, mẹ nó đúng là buồn cười. Đây là con đường nhỏ đi về trường học, lúc này đang tối đen như mực, không một ai qua đây.



Văn Dụ dẫm lên tay người kia, nghiền ép, người kia kêu lên như heo chọc tiết: “Đại ca, đại ca! Bóp tiền của tôi để trong túi quần! anh lấy đi, lấy đi!”



“Ông đây giống người thiếu tiền?” Văn Dụ cho hắn thêm một cước, cảnh cáo bọn hắn, “Nếu tao còn thấy bọn mày xuất hiện ở quán cà phê đường Quang Minh kia một lần nữa thì đừng mong tao phanh xe.”



Hai người giờ mới hiểu được, có người vì cô nàng tai mèo kia tới dạy dỗ bọn hắn.



“không dám! không dám! Bọn em sẽ không dám tới nữa!” Hai người sợ tới phát khóc.



Văn Dụ lấy điện thoại của hai người họ ra, mở album ảnh xem qua, tất cả đều là ảnh chụp lén. anhkhông khách sáo mà xóa hết, ném di động xuống đất. “Răng rắc” hai tiếng, màn hình điện thoại vỡ nát.



Hôm nay đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hai người hối hận gần chết. Chỉ là nhìn bóng đen này có dáng người cao lớn, bọn họ chẳng dám nói gì chỉ vừa khóc vừa cam đoan sẽ không tiếp tụcđi quấy rối Kỷ An Ninh.



Văn Dụ lôi điện thoại di động ra, chụp lại mấy bức của hai người kia rồi quay người đi.



Hai người chỉ nghe tiếng lốp xe ma sát với mặt đất, xe vội vàng lùi lại, chuyển hướng một cái nhanh chóng rời đi.



Cuối cùng biển số xe không thấy rõ, mặt người cũng không thấy luôn. Chỉ biết cô nàng xinh đẹp ở quán cà phê đường Quang Minh không thể chọc vào.



Bởi vì khúc dạo ngắn này, cảm giác khó chịu trong lòng Văn Dụ đã tan đi không ít. anh không lái xe về chỗ ở của mình mà quay về nhà.



Dì giúp việc mở cửa cho anh cảm thấy vô cùng vui mừng: “Sao hôm nay lại về nhà?”



Tóc dì giúp việc đã bạc, là người nuôi nấng Văn Dụ từ nhỏ, dì còn thân thiết với anh hơn Trình Liên. Văn Dụ thân thiết nói: “Nhớ dì chứ sao.”



Dì giúp việc oán trách vỗ vào vai anh một cái: “Ba hoa.” Còn nói: “Cha con đang ở trên thư phòng đấy.”



Văn Dụ lên tầng, gõ cửa thư phòng, lách mình đi vào: “Cha đang làm gì thế?”



Văn Quốc An hơi bất ngờ, bỏ kính lão xuống: “Sao hôm nay lại về nhà?”



Văn Quốc An già hơn nhiều so với Trình Liên. Hai người hơn kém nhau gần hai chục tuổi, ban đầu chính là kiểu chồng già vợ trẻ. Ông tuổi lớn mới có con, đối với vấn đề giáo dục cửa Văn Dụ rất để ý.



Cũng vì nguyên nhân tuổi của ông quá lớn, nên khi nhà khác đợi con mình tốt nghiệp đại học mới cho tới công ty gia tộc để rèn luyện thì ông đã chờ không nổi mà sớm bắt đầu quá trình huấn luyện Văn Dụ, chỉ hi vọng anh có thể nhanh chóng tiếp quản công ty.



Cho nên Văn Dụ ở tuổi này lại không chơi cùng mấy người cùng tuổi mà lại chơi với mấy người hai năm hai sáu tuổi. Bởi vì tư duy của người đã vào đời và chưa vào đời khác nhau nên không có tiếng nóichung.
Văn Dụ không thích bị người khác tính kế này nọ, anh liếc qua hai kẻ họ Tôn này nói: “không nhận nữ sinh.” nói xong liền đi ra ngoài.



Tôn Khải biết Văn Dụ đang không vui, hắn chỉ dám co đầu rụt cổ không dám lên tiếng.



Tôn Nhã Nhàn đúng là không biết sợ thế mà dám đi ngăn cản Văn Dụ.



“Sư huynh, anh chắc đang đùa với em rồi, lớp em có một người tên Kỷ An Ninh, luôn miệng nói mình là thành viên câu lạc bộ kickboxing, cùng câu lạc bộ với anh, còn cùng anh ăn cơm, chẳng lẽ cậu ấy lừa em sao?” Tôn Nhã hai mắt mở to, làm bộ ngây thơ.



Mặc dù biết lời Tôn Nhã Nhàn không đáng tin, Kỷ An Ninh là một cô nàng cứng đầu, chắc chắn sẽkhông đi khoe khoang tứ phía, nhưng Văn Dụ nghe được lời cô ta miêu tả, tưởng tượng một chút liềnkhông nhịn được mà nhếch miệng cười.



Nụ cười của anh làm cho Tôn Nhã Nhàn sinh ra ảo tưởng.



Tôn Nhã Nhàn lập tức cảm thấy mình rất có trọng lượng, cho dù Văn Dù để ý Kỷ An Ninh thì sao, việc cạy góc tường này cũng không phải không làm được. Kỷ An Ninh xinh đẹp thì sao, cô cũng không xấu.



cô ta vểnh mổi, nửa nũng nịu nửa giận dỗi chỉ trích: “Sư huynh, anh nhận Kỷ An Ninh mà không nhận em, có phải không công bằng không?”



Sâu bên trong đang mừng thầm với bộ dạng hờn dỗi này, ai có thể từ chối cơ chứ.



Tôn Nhã Nhàn đúng là rất xinh đẹp, nếu không phải xui xẻo cùng khóa với Kỷ An Ninh, không chừng giờcô ta đang là hoa khôi của khoa rồi.



Nhưng ai bảo cô ta không may mắn chứ.



Văn Dụ cũng cảm thấy mình rất quái lạ, lý trí thì nói rằng anh biết Tôn Nhã Nhàn xinh đẹp. Nhưng về cảm xúc…thì anh lại không “cảm nhận” được sự xinh đẹp của Tôn Nhã Nhàn.



Hình như là vào buổi trưa hai tuần trước, khi Kỷ An Ninh lặng lẽ về sớm, một mảnh da thịt màu trắngtrên lưng phản xạ giữa trưa nắng làm mắt anh mơ màng, từ lúc đó anh đã mắt đi năng lực cảm thụ sựxinh đẹp của những cô gái khác.



anh cười nhưng là cười lạnh.



“Câu lạc bộ kickboxing do tôi đầu tư mười mấy vạn là để cho cô công bằng?”



“Câu lạc bộ của tôi, quy tắc của tôi, tôi muốn nhận ai, không muốn nhận ai phải hỏi cô chắc?”



“Tôi thích Kỷ An Ninh nên mới nhận cô ấy.” một người là con nhà giàu xấu tính, một bên là cô nàng xinh đẹp không biết trời cao đất rộng.



“Liên quan cái rắm gì tới cô!”



P/s: mình dịch truyện này vì sở thích và mình cũng đã tìm tên truyện trên mạng thấy có nhiều người đăng ở các trang khác mà không hỏi qua mình.



Mình hi vọng các bạn có thể hỏi qua mình một tiếng và đăng sau mình ba ngày được không.