Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 31 : Cho mượn tiền
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Editor: tiểu mao
Tay trái Văn Dụ vịn tay lái, một tay khác vịn ở chỗ tựa lưng của Kỷ An Ninh tạo thành tư thế vặn người sang. Người anh nghiêng về trước, tới gần Kỷ An Ninh.
Ánh mắt kia đúng là rất làm càn.
Nhiệt độ trong xe tăng dần lên, giống như đem Kỷ An Ninh gác lên lò nướng.
Văn Dụ giống như đang hành hình cô vậy.
Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dụ.
Nếu như lên giường với nhau có thể hóa giải gút mắc kiếp trước của hai người, có thể trả nợ những gì cô đã nợ anh kiếp trước, Kỷ An Ninh cảm thấy cũng không phải là không được.
Nhưng vấn đề là, không giải quyết được, vẫn còn chỗ chưa rõ.
Triệu Thần vẫn còn ở đó, Dương Bác cũng vẫn còn ở đó, sang năm Văn Dụ sẽ đột nhiên biến mất khỏi trường không rõ tung tích, vấn đề căn bản ở đây là không tìm được cách giải quyết.
Ánh mắt Văn Dụ hùng hổ dọa người, vô cùng nóng bỏng. Giống như chỉ cần Kỷ An Ninh nói một câu “Được” thì anh sẽ đem lời mình vừa nói làm ngay vậy.
Nhưng Kỷ An Ninh biết anh sẽ không làm vậy.
anh từng dây dưa đủ kiểu với cô, nhưng trước giờ chưa từng thật sự ép buộc cô. Mãi sau khi cô bị Triệu Thần bỏ thuốc, bị ép tới mái nhà mới ý thức được điểm này.
Kỷ An Ninh vô thức hít sâu, chóp mũi phảng phất ngửi được mùi cơ thể của Văn Dụ. cô chống lại ánh mắt bức người của Văn Dụ, nói từng chữ rõ ràng: “Em, không đồng ý.”
Ánh sáng mờ tối, Văn Dụ cười “Xùy” một tiếng.
Ánh mắt anh có ý cười, không còn hùng hổ dọa người như lúc nãy, thân thể hình như cũng buông lỏng, không còn sự xâm lược mạnh mẽ.
Nhưng khóe miệng đang nhếch lên kia, đúng là chọc người.
“Nhìn em khẩn trương chưa kìa.” Văn Dụ mỉm cười, “Chẳng lẽ em cho là anh sẽ làm gì với em trong xe à? Em yên tâm, anh trước giờ không ép buộc con gái, anh không phải người không có phẩm chất như vậy. Em đấy, đừng có xem thường anh.”
Kỷ An Ninh mím chặt môi, ngăn lại cảm giác khô nóng trong cổ. cô kéo tay anh từ trên chỗ tựa xuống, ném lại thẻ vào tay anh: “Trả lại cho anh.”
Bàn tay Văn Dụ vừa thu lại, liền bắt được tay Kỷ An Ninh cùng thẻ.
“Em cầm lấy.” anh nắm chặt tay Kỷ An Ninh, đem cái thẻ kia đặt lại vào tay cô, “Dùng hay không dùng thì tùy em, nhưng em cứ cầm trước đi. không nói với em một tiếng đã xin nghỉ giúp em là do anh khôngđúng, cho nên em cầm đi, giờ tình hình kinh tế của em đang gặp khó khăn, em tạm dùng trước đã.”
Lật tay cầm lấy tay Văn Dụ rồi lập tức buông tay.
cô bước lên bậc thang, Văn Dụ lập tức nhắc nhở cô: “Sáng mai nhớ đến đấy.”
Kỷ An Ninh gật đầu: “Biết rồi. anh về đi.”
Nhưng Văn Dụ vẫn chờ đến khi bóng cô khuất sau chỗ ngoặt cầu thang mới quay người rời đi. Tới tận khi trở lại xe, khóe miệng anh vẫn nhếch lên.
Mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng Kỷ An Ninh đúng là đã chủ động nắm tay anh. Tới giờ lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mỏng manh yếu đuối không xương đó.
Hôm nay đúng là ngày tốt lành, từ cái hôn lúc trưa đó, cô đã không giống như trước nữa.
Vừa lái xe, điện thoại đã vang lên. Đám bạn xấu còn đang vui chơi bên ngoài gọi tới.
“đi đâu rồi? Đổi chỗ rồi, có tới không?” Bọn họ gọi Văn Dụ đi.
Văn Dụ trực tiếp cự tuyệt: “không đi, về nhà ngủ đây.”
“…Hả?” Đối phương vô cùng ngạc nhiên, “Mới mấy giờ mà?”
Văn Dụ nói: “Sáng mai có việc, phải đi sớm.”
Mấy tên bạn không tin: “Dịp nghỉ lễ thì cậu có chuyện gì cơ chứ?” Toàn bộ trường học, công ti đều nghỉ hết.
“Ở trường tôi có mở một câu lạc bộ kickboxing cậu biết không?” Văn Dụ hỏi.
“không phải cậu chỉ mở chơi thôi à? Tôi nhớ là cậu đã mặc kệ từ lâu rồi mà?” Người kia hỏi.
“Ừ, nhưng tôi thấy như vậy là không đúng.” Văn Dụ nghiêm trang nói, “Cho nên, tôi - trưởng câu lạc bộ lương tâm đột nhiên trở về, ngày mai muốn tinh thần phấn chấn đi huấn luyện thật tốt mấy thành viên mới.”
“…Thần kinh.” Bên kia mắng, “đầu óc cậu vẫn bình thường chứ?”
Đầu óc Văn Dụ đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, anh còn rất tỉnh ý chứ.
Kỷ An Ninh tưởng là Văn Dụ gọi cô tới sớm để cùng mọi người tập luyện, tới nơi mới phát hiện toàn bộ câu lạc bộ nghỉ hết.
Bên trong câu lạc bộ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai người Kỷ An Ninh và Văn Dụ.